Đường Tuấn đồng ý: “Hóa ra tiền bối cũng có việc gấp, tôi cũng đang vội.”
Từ Phong Trung đám người vẫn trên đó, anh nóng lòng muốn báo thù.
Advertisement
“Tâm tình không tốt.” Nghe xong lời này, đạo sĩ Trung Thanh xác định Đường Tuấn có gì đó trong lòng.
“Cậu đưa cô gái kia ra chỗ đó đi, tránh bị thương.” Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đạo sĩ Trung Thanh vẫn quyết định cho Đường Tuấn một cơ hội.
Advertisement
Đường Tuấn lắc đầu: "Không cần. Tiền bối dùng một phần ba sức thì tôi sẽ dùng một tay, để không làm tiền bối bị thương."
"Hừ. Thật là điên rồ." đạo sĩ Trung Thanh có chút không vui.
“Hy vọng cậu có vốn đề ngông cuồng.”
Đạo sĩ Trung Thanh khẽ quát một tiếng, vung tay một cái, pháp lực tuôn ra điên cuồng. Trong lòng bàn tay ngay lập tức xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một luồng khí hủy diệt nhàn nhạt từ trong vòng xoáy lan tràn ra.
“Thần Thông Nhân Diệt!”
Ngay cả khi chỉ dùng một phần ba sức mạnh, khối phân thân này dù sao cũng là tu vi cảnh giới Nguyên Anh, sức mạnh Thần Thông mà nó sử dụng vượt xa phạm vi của cảnh giới Nguyên Đan. Cho dù là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ bình thường cũng không thể cản được.
Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, không phải bởi vì uy lực của Thần Thông, mà là bởi vì loại Thần Thông này không phát ra hơi thở.
“Nguyên hình của Thần Thông này chắc chắn là cấp Đại Thừa!” Nội tâm Đường Tuấn xác định.
Trong lòng không thể không vui mừng, cuối cùng đã tìm được Thần Thông cấp Đại Thừa. Cứ như vậy, có lẽ thật sự sẽ có cơ hội thăng tiến Thần Thông.
“Đắc tội, tiền bối.” Đường Tuấn thấp giọng nói.
Vù.
Đạo sĩ Trung Thanh đột nhiên cảm giác được một cỗ sức lực cực lớn đánh tới, thân hình đầu tiên là dừng lại, sau đó bay ngược ra ngoài. Vòng xoáy màu đen trong tay không biết từ khi nào đã bị đánh tan, một thân hơi thở lay động không thôi, giống như một làn sóng giận dữ.
“Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cậu ta sử dụng bảo vật bí mật nào đó?”
Trong lòng đạo sĩ Trung Thanh giận dữ, nhịn không được thầm nghĩ. Ông để lại truyền thừa, là để khảo nghiệm tu vi và thiên phú của học trò, chứ không phải là muốn xem trong người học trò có bao nhiêu bảo vật bí mật. Trong lòng nghĩ, đạo sĩ Trung Thanh ngẩng đầu nhìn lại, sau đó sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy Đường Tuấn duỗi một ngón tay ra, một tay còn lại ôm Đồ Yên Nhi, nào có dấu vết gì của bảo vật bí mật. Nhìn dáng vẻ vừa rồi Đường Tuấn chỉ dùng một ngón tay để đối đầu với ông.
“Vừa rồi cậu dùng Thần Thông gì vậy?” Đạo sĩ Trung Thanh bớt giận, hỏi.
Nếu không dùng bảo vật bí mật, vậy thì ngón tay kia nhất định là Thần Thông rất phi thường, nếu không thì không đến nỗi ngay cả ông cũng không đỡ nổi.
Đường Tuấn lắc đầu, nói thật: “Vãn bối không có sử dụng bất kỳ Thần Thông gì, vừa rồi một ngón tay kia là pháp lực kết hợp với sức mạnh thân thể, tùy tay thi triển, còn không được tính là chiêu thức.”