*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn bấm vào đốt tay, một tia sáng len vào mi tâm của Ngô Tiểu Trinh. Ngô Tiểu Trinh ngã phù trên mặt đất, không thể thở nổi, ôm chặt lấy Cổ Dương.
Anh làm sao không biết Ngô Tiểu Trinh muốn chết, nhưng vậy thì sao. Chọc tới anh, phải trả giá lớn. Hơn nữa những chuyện lộn xộn này làm anh cảm thấy rất phiền, ngày mà Ma tộc Hắc Ám đến trái đất càng ngày càng đến gần hơn, anh không có thời gian dây dưa với những người này, Một khi ngáng chân anh, phải giết chết tất cả!
Advertisement
Ánh mắt đảo qua đám người Âm Hào, nhà họ Từ và nhà họ Triệu. dưới ánh mắt quét qua của anh, đĩ nhiên không ai dám đối diện với anh. đặc biệt là Âm Hào, toàn thân khẽ run lên. Xét về thực lực, anh còn không bằng Cổ Dương. Nghĩ đến sự châm chọc khiêu khích của anh đối với Đường Tuấn trước kia, trong lòng lại sợ hãi hơn.
"Tránh ra, các người chắn đường tôi rồi."
Advertisement
Một câu nói của Đường Tuấn, ba tốp người lập tức nhường đường. Đường Tuấn lười để ý, chỉ một mình bước vào bên trong nơi khí độc chưa được khai phá đến.
Về phần Thủy Thanh Lam, lại bị anh bỏ lại bên ngoài.
đợi cho Đường Tuấn rời đi, mọi người nhìn về phía thân hình đần đần lạnh như băng của hai anh em nằm trên đất.
"Người này chắc chắn đã vượt hơn một văn thần thông!"
"Phải mau chóng thông báo đến cô chủ, cậu chủ."
Ba nhóm người bỗng nhiên nhớ ra, đồng thời lấy ra những vật báo tin. Nhưng lập tức phát hiện vốn dĩ không thể hồi âm, Thái Sơn đường như có thể ngăn chặn hết tất cả tin tức trao đổi bên ngoài.
"Làm sao bây giờ?"
Người của ba nhà liếc nhìn nhau, không biết phải làm sao. Vốn dĩ họ cũng chẳng coi sức mạnh của Đường Tuấn ra gì, nhưng bây giờ sức mạnh của Đường Tuấn đã được phơi bày, ít nhất cũng đạt song văn trở lên, thậm chí còn có thể đạt đến trình độ ba văn. Như thế đã có thể uy hiếp được đám người Triệu Thanh Sơn và Âm Thư Vũ.
"Hay là cử người vào trong thông báo đi." Có người nhìn vào hướng chỗ khí độc kia.
Khí độc bao phủ như sương mù, không thể nhìn rõ con đường phía trước.
m Hào nuốt nước miếng, nói: "Tôi nghĩ, với sức mạnh của cô chủ nhà tôi chắc chắn có thể ứng phó với tất cả phiền toái này. Nếu tôi mà vào trong, nói không chừng sẽ cản trở thêm."
đại điện của nhà họ Triệu cũng ngượng ngùng nói: "Anh m nói rất đúng."
Trong khí độc, một luồng ánh sáng xám trắng loé lên, rồi chợt quay về tĩnh mịch.
Đường Tuấn rút tay về, nhìn con rắn độc nằm trên đất.
Khí độc ở sâu bên trong, nguyên khí ẩn chứa trong đó quả thật dày đặc hơn nhiều so với bên ngoài. Nhưng đồng thời những động vật độc hại ẩn trốn cũng nhiều hơn, trên đoạn đường đi, anh đã giết hơn mười mấy loại động vật có độc tấn công anh. Trong đó có con còn có cảnh giới Nguyên đan.
Lúc này không có ai bên cạnh, anh không cần phải kiêng đè nữa, đùng tất cả sức lực vận hành Thần Tàng quyết. Lượng nguyên khí đậm đặc được anh lọc để hấp thụ, sau đó đần đần chuyển hoá thành thần văn.