Giọng nói của Từ Linh Anh truyền vào trong đầu Đường Tuấn.
Hành động của Từ Linh Anh cũng không giấu được đám người Âm Hào, lập tức tất cả mọi người đứng cách Đường Tuấn rất xa.
Advertisement
"Vậy mà lại đắc tội với Từ Linh Anh, tên này xong đời rồi."
"Từ Linh Anh sớm đã trở thành cao thủ ngưng tụ ba văn, cho dù có là Triệu Thanh Sơn hay Âm Thư Vũ cũng không phải đối thủ, huống chi là cậu này."
Advertisement
Từng ánh mắt pha trò đang hướng về Đường Tuấn, giống như đang nhìn một người sắp chết vậy.
Lúc này tất cả mọi người đều đừng lại, không dám bước vào chỗ sâu trong khí độc. Càng vào trong, đối mặt với khí độc kịch liệt hơn, vả lại còn có yêu thú hung tợn, chỉ có sức mạnh to lớn của Từ Linh Anh và Triệu Thanh Sơn, có những bảo vật bảo vệ cơ thể của gia tộc danh môn mới đám tiến vào. Mà Đường Tuấn, lại trở thành đối tượng mà bọn họ giễu cợt trong lúc nghỉ ngơi.
"Nguyên khí của khí độc ở sâu bên trong càng đồi đào hơn." Ánh mắt Đường Tuấn lay động, chuẩn bị tiếp tục tiến vào.
đúng lúc này, có một bóng đáng ngăn cản anh lại.
"Giao cây Hư Linh Quả ra cho tôi." Ngô Tiểu Trinh duỗi tay ra, ngẩng đầu lên, vênh váo tự đắc nói với Đường Tuấn.
"Em gái." Nhìn thấy hành động của Ngô Tiểu Trinh, Cổ Dương chạy nhanh đến giữ cô ấy lại.
Ngô Tiểu Trinh hất cánh tay của anh mình ra, cười lạnh nói: "Anh à, bây giờ anh ta còn gì đáng để chúng ta kiêng đè nữa chứ? Xét về thực lực, anh đã hội tụ được song văn, cũng chẳng kém hơn anh ta. Xét về hoàn cảnh, chúng ta có nhà họ Từ làm chỗ dựa vững chắc. Mỗi một mặt đều không yếu kém hơn anh ta, bây giờ là lúc nên tìm lại vị trí cho thầy và anh rồi."
Đường Tuấn nhìn thoáng qua Cổ Dương, khẽ cười nói: "Thì ra hai người đã đột phá song văn rồi, xem ra là đã trao đổi bí thuật từ tay Từ Linh Anh, nhưng mà chẳng lẽ các người còn lợi hại hơn Từ Chiêu sao?"
Chuyện anh làm Từ Chiêu bị thương nặng, mấy ngày nay đường như đã truyền khắp Mãn Uyên Thành, hai người cũng không thể không biết. đến học trò của gia tộc danh môn Từ Chiêu đây sở hữu song văn Viên Mãn cũng không phải là đối thủ của Đường Tuấn, ai cho Ngô Tiểu Trinh sự tự tin đến thế.
Ngô Tiểu Trinh có chút châm biếm, nói: "Đánh bại Từ Chiêu. Nói ra không thấy ngại à, nếu như anh không đùng sức mạnh kỳ quái đánh lén, dựa vào anh mà cũng có thể đánh thắng cậu Hai? Anh biết văn thứ hai mà anh tôi hội tụ được là loại thần thông gì không? Là Gió Táp! Loại thần thông tốc độ, chuyên dùng để khắc chế sức mạnh kỳ lạ của anh. Chỉ cần anh đánh không lại anh tôi, sức mạnh kỳ lạ to lớn đó có gì hữu ích chứ?"
Đường Tuấn "ồ" lên một tiếng, nói: "Thì ra trước khi đến đã chuẩn bị trước rồi."
Loại thần thông tốc độ quả thực có thể khắc chế thần thông của loại sức mạnh Băng Thiên quyền này, đáng tiếc thần thông mà anh nắm giữ không chỉ có một loại Băng Thiên quyền này, mà có tận mười một loại!
Ngô Tiểu Trinh lạnh lùng nói: "Tôi không có thời gian nói nhảm với anh, giao cây hư linh quả ra đây, quỳ xuống nhận lỗi với anh tôi. Chờ cậu cả Từ đến, nói không chừng tôi còn không thể cầu xin cho anh."
Đường Tuấn nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Ngô Tiểu Trinh vậy mà tính kế để cho nhà họ Từ ra tay với anh, vốn chỉ làm cho Đường Tuấn có chút tức giận, bây giờ lại đám nhảy vào đường chết.
Bốp!