*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói đi, vì sao anh phải đối phó với tôi?” Đường Tuấn bóp chặt cổ họng Từ Chiêu, hơi hơi thắt lại.
Răng rắc.
Từ Chiêu có chút sửng sốt, cánh tay đau nhói.
Advertisement
Hóa ra Đường Tuấn đã bẻ gãy tay anh ta.
Trên mặt Từ Chiêu lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta luôn luôn kiêu ngạo và ngang ngược, không ngờ tên trước mặt mình còn điên cuồng và kiêu ngạo hơn anh ta!
Advertisement
“Là anh cả của tôi.”Từ Chiêu nói.
Nếu không có sự bảo vệ của bùa hộ mệnh, chỉ bằng vài cú đấm Đường Tuấn có thể khiến anh ta bị thương nặng rồi.
“Từ Linh Anh.” Đường Tuấn cau mày nói.
Anh và Từ Linh Anh hoàn toàn không biết nhau, làm sao đối phương lại tìm tới anh?
“Anh cả tôi muốn cây Hư Linh Quả của anh!” Từ Chiêu thẳng thắn nói ra.
Để anh ta chiến đấu với anh cả đi.
Từ Chiêu không có ý định gây chuyện, chỉ là anh ta không muốn vì Từ Linh Anh mà mất đi mạng sống quý giá của mình.
"Cây Hư Linh Quả? Là Ngô Tiểu Trinh phải không?" Đường Tuấn ngây người ra, đột nhiên trong đầu hiện lên ánh mắt phẫn hận của Ngô Tiểu Trinh.
“Chỉ vì cây Hư Linh Quả mà muốn giết tôi?” Ánh mắt Đường Tuấn đầy sự u ám.
Nếu hôm nay đổi thành người khác, anh sợ mình chết mất rồi. Có thể thấy nội tâm của Ngô Tiểu Trinh vô cùng xấu xa, độc ác.
“Ngài Đường, tôi có thể đi chưa?” Từ Chiêu thận trọng hỏi.
“Đương nhiên là có thể.” Đường Tuấn tươi cười, nói: “Nhưng giao hết Nguyên Dương Đan và Nguyên Thạch ra đây.”
Từ Chiêu giật giật khóe miệng, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn giao ra.
“Nói với Từ Linh Anh muốn cây Hư Linh Quả thì có thể tự mình lấy!” Đường Tuấn ném Từ Chiêu ra ngoài, trầm giọng nói.
Bốp bốp bốp.
“Ngài Đường tu luyện tốt thật.” Lúc này, một tràng pháo tay vang lên.
Đường Tuấn nhìn qua, thấy Âm Thư Vũ và Triệu Thanh Sơn. Người vỗ tay là Âm Thư Vũ. Về phần Triệu Thanh Sơn, trong mắt chỉ hiện lên một chút kinh ngạc.
"Tôi nghe Triệu Thanh Sơn nói rằng ngài Đường đến từ một thế giới Man Hoang. Loại phương pháp tấn công này chưa từng nghe qua, làm tôi mở rộng tầm mắt." Âm Thư Vũ cười và nói với một giọng điệu kỳ lạ.
"Âm Thư Vũ của tôi thường thích kết bạn vui vẻ. Nếu ngài Đường có hứng thú, hãy đến nhà họ Âm tìm tôi bất cứ lúc nào. Nếu Từ Linh Anh làm phiền anh, thì nhà họ Âm chúng tôi có thể giúp đỡ anh một chút."