Chiến Thần Thánh Y

Chương 1708




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một giọng nói vang lên, Lộ Nguyên Quân xuất hiện trên đài cao với vẻ mặt hoảng sợ: "Cha, đã xảy ra chuyện! Có người đến Huyền Tông gây rối, vừa mới đánh bại Tư Niên."  

Lộ Thừa Phùng và Diệp Bạch Y đồng thời đứng lên, vẻ mặt sửng sốt nói: "Cái gì!"  

Lộ Thừa Phùng nói: "Hôm nay là ngày gì mà có nhiều người đến gây rối trong Thiên Huyền Tông! Nguyên Quân, bây giờ chúng ta đi qua đó. Cha muốn nhìn xem ai dám làm càn ở Thiên Huyền Tông, Bạch Y, lát nữa cha sẽ ra tay, vì đằng nào cha cũng muốn thư giãn gân cốt.”  

Advertisement

Đánh một trận để loại bỏ những phiền muộn trong lòng. Chẳng lẽ tất cả con trai đều giống ông sao?  

Lộ Thừa Phùng không để ý rằng Thần Long ở bên cạnh vẫn tiếp tục chớp mắt nhìn ông ta.  

Advertisement

Bạch Y gật đầu nói: “Ừm.”  

"Thần Long, ông cũng đi cùng đi."  

Nói với Thần Long, Bạch Y dẫn đầu vài người rời đi, Lộ Thừa Phùng có vẻ háo hức rất muốn thử.  

“Haiz.” Trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng trưởng lão Thần Long cũng không nói gì.  

Cót ca cót két.  

Nắm đấm của Lộ Thừa Phùng không ngừng siết chặt, khóe miệng mang theo ý cười, cuối cùng anh ta cũng định nhướng mày.  

Chẳng mấy chốc đã có vài người đến chỗ các học trò thi đấu.  

Lộ Thừa Phùng hét lên, đầy hơi thở: “Kẻ nào dám gây chuyện trong Thiên Huyền Tông, đứng ra đây cho tôi!”   

Đường Tuấn từ trong đám người chậm rãi xoay người, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Là tôi.”  

Giọng nói của Lộ Thừa Phùng tắc nghẽn trong cổ họng: “Là cậu!”

Sau khi nghe Lộ Thừa Phùng nói xong, Đường Tuấn rõ ràng đã sửng sốt một chút, người này quen anh sao?  

“Tông chủ.”  

“Yêu chủ.”  

Các học trò của Thiên Huyền Tông và Vạn Yêu Chi Sâm ở xung quanh cung kính cúi chào hai người.   

“Cha, anh ta chính là người đánh bại Dạ Tư Niên.”  

Lúc này, Lộ Nguyên Quân nói với Lộ Thừa Phùng: “Trước khi quyết đấu con đã hứa với anh ta, nếu anh ta đánh thắng Dạ Tư Niên, thì anh ta có thể thách đấu với cha.”  

Anh ta khẽ khom người, vẻ mặt nghiêm nghị: “Mời cha ra tay.”  

“Chuyện này, chuyện này.” Vẻ mặt Lộ Thừa Phùng nhăn nhó, đột nhiên trong đầu ông ta hiện lên mấy chữ ông trời trêu người.   

Vất vả lắm mới thoát khỏi cuộc chiến tàn bạo với tên này, cũng coi như không mất hết mặt mũi. Đánh không lại, ông ta cũng không thể tìm cách trốn đi à? Không ngờ tới bản thân đang yên lành ở trong nhà mình thì bị tai bay vạ gió, con trai ông ta vậy mà lại thay mặt chấp thuận thách đấu đơn phương của người kia.