*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa không trung, Đường Tuấn và Joseph đối đầu nhau. Vừa rồi bọn họ thử thăm dò nhau, cư nhiên là không phân biệt được cao thấp.
“Có Đức Giáo hoàng ra tay, đủ để giải quyết mọi chuyện.” Vết máu vẫn còn đọng lại trên khóe miệng Ducas, ông ta nhìn bóng người trên bầu trời với vẻ mặt ngưng trọng: “Trong vụ va chạm vừa rồi, đối phương có lợi thế của chiều đâm xuống. Đức Giáo hoàng lại bay ngược lên. Kết quả nhìn như ngang sức ngang tài, nhưng thực tế thì sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người đã được phơi bày, đương nhiên sức mạnh của Đức Giáo hoàng mạnh hơn gấp đôi so với đối phương.”
Clerment cũng cười nói: "Thực lực của Đức Giáo hoàng đã vượt qua trình độ của chúng ta từ lâu, cũng không phải là chuyện có thể đoán được. Để Đức Giáo hoàng có thể tự mình ra tay, trên đời này cũng không có mấy người. Đại Giáo chủ, ông có nghĩ rằng Đức Giáo hoàng có sử dụng nhiều sức mạnh trấn áp kẻ xúc phạm Thánh Quang này không.”
Ducas suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhiều nhất là một nửa sức mạnh."
Advertisement
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Clerment tỏ vẻ thoải mái.
Joseph chắp tay sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nói: "Lẽ ra cậu không nên đến. Từ khi thành lập Tòa Thánh đến bây giờ cũng qua hàng nghìn năm, tôi đã trải qua vô số kẻ thù hùng mạnh nhưng không ai có thể khiêu khích Tòa Thánh của tôi rồi rời đi an toàn. "
Advertisement
“Có lẽ tôi sẽ là người đầu tiên.” Đường Tuấn thản nhiên nói.
Joseph lắc đầu nói: "Cậu không phải là người đầu tiên có ý tưởng này nhưng thật đáng tiếc cuối cùng những người này đều bị giết hoặc bị nhốt trong Tòa án dị giáo đến chết."
"Cậu có thể cảm nhận được sự khác biệt về sức mạnh của cậu với tôi lúc vừa rồi. Nếu tôi cố gắng hết sức, cậu sẽ nhận ra câu này nực cười như thế nào. Cho cậu một sự lựa chọn, tín ngưỡng Thánh Quang, trở thành người hầu của Thánh Quang, tôi sẽ cho cậu một con đường sống.”
Đường Tuấn chế nhạo: "Ở trước mặt tôi giả bộ uy hiếp cái gì."
Khi vừa nói xong, bàn tay Đường Tuấn tức khắc bổ xuống, khí tức ác liệt giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt không gian.
"Âm dương phân chia."
“Không tồi, đáng giá để tôi dùng một nửa sức lực.” Đức Giáo hoàng Joseph bình tĩnh nói.
Bàn tay chặn lại, biến thành một tia sáng bao phủ trước người. Hòa quang khẽ run lên, khí tức sắc bén đột ngột dùng lại, vậy mà Đức Giáo hoàng đã liên tiếp lùi lại hai bước.
Sắc mặt Joseph hơi đổi, lông mày cau lại, ông ta nói: "Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu. Cậu đáng giá để tôi dốc toàn lực."
"Đánh giá thấp cái em gái ông."
Một tiếng hét lớn truyền đến.
Trong khoảnh khắc, Đường Tuấn xuất hiện trước mặt Joseph.
"Không tốt."
Trong lòng Joseph chấn động, tốc độ vừa rồi của Đường Tuấn nhanh đến mức ông không phản ứng kịp. Ông ta muốn rút lui nhưng tốc độ của Đường Tuấn nhanh hơn, dùng tay túm lấy cổ áo Joseph.
Trong tầm mắt của Joseph, một nắm đấm ngày càng lớn hơn.
Uỳnh uỳnh.
Nắm đấm liên tục đánh vào người, giọng nói điên cuồng vang lên.
Bên dưới, vô số người há to mồm mà nhìn cảnh tượng giữa không trung.
Bọn họ đang nhìn thấy cái gì thế này, Đức Giáo hoàng lại có thể bị người ta đánh tơi tả, hơn nữa còn không có khả năng phản kháng.
Các thành viên của Tòa án dị giáo, các vệ binh của nhiều quốc gia khác nhau và các chấp sự của Tòa Thánh đều nhìn Ducas và Clerment với những biểu hiện kỳ lạ. Giọng nói chuyện vừa rồi của hai người cũng không cố ý giảm xuống, nghe được rất rõ ràng.
"Làm gì có một nửa thực lực đã đánh bại đối thủ? Sao ngược lại Đức Giáo hoàng mới là người bị đánh tơi tả?"