*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tên này không tự mình ra mặt, lại để một cô gái yếu đuối như cô Hoa ra tay." Bên kia, Ngô Tiểu Quỳnh nhìn thấy Hoa Tiểu Nam đi về phía người đàn ông tóc vàng thì càng tức giận, trong lòng càng chán ghét Đường Tuấn.
"Tiểu mỹ nhân, cô không phải là đối thủ của tôi." Trên đài, người đàn ông tóc vàng hài hước nhìn Hoa Tiểu Nam.
Oành.
Advertisement
Anh ta vừa nói xong, Hoa Tiểu Nam khẽ động đã lập tức đi tới trước mặt anh ta, nắm tay nho nhỏ đấm trên người anh ta. Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra ngoài, máu tươi phun ra bắn từng sợi máu trên không trung.
"Thật mạnh." Nhìn thấy một quyền này, thân thể mềm mại của Thanh Liên run lên.
Advertisement
Ngô Tiểu Quỳnh càng sửng sốt hơn.
"A a a." Trong màn bụi bặm, người đàn ông tóc vàng điên cuồng hét lên, thanh âm hung ác thảm thiết.
Ngay sau đó, quần áo bị xé rách, toàn thân dài ra bộ lông rậm rạp. Chỉ chốc lát sau, người đàn ông tóc vàng đã biến thành một người sói.
Một cái đầu sói, móng vuốt sói lập lòe hàn quang, thân cao hơn hai mét, đôi mắt hiện ra ánh sáng màu xanh lục.
"Thật sự là người sói." Khuôn mặt tươi cười của Thanh Liên chợt biến sắc.
Người sói sau khi biến thân khí tức trở nên cường đại hơn nhiều, có thể đạt đến cảnh giới Nguyên Đan hậu kỳ. Đặc biệt là loại khí tức thích giết chóc kia càng làm cho người ta thầm sợ hãi.
Đôi mắt Đường Tuấn híp lại, anh cũng là lần đầu nhìn thấy loại sinh vật người sói này.
Cậu sinh viên Harvard tài cao Ngô Tiểu Quỳnh nhìn thấy cảnh tượng này cả người đều trở nên run rẩy, lộ ra ánh mắt cực kỳ sợ hãi. Cho đến nay cậu luôn cho rằng xã hội mà mình sinh hoạt rất an toàn, cho dù từng nghe qua chuyện về võ đạo nhưng cũng không đặt ở trong lòng.
"Ông nội." Ngô Tiểu Quỳnh giọng nói run rẩy túm chặt lấy ông nội Ngô Hà của cậu ta.
"Yên tâm, thầy giáo có thể giải quyết." Ngô Hà giọng nói rất bình tĩnh vỗ vào mu bàn tay của cậu ta một cái.
"Anh ta." Ngô Tiểu Quỳnh nhìn về phía Đường Tuấn.
Tên người sói trước mắt này sợ rằng có thể dễ dàng xé nát cả một chiếc xe tăng, chỉ dựa vào "Tiểu bảo an" kia có ổn không?
Ngô Hà tựa như nhìn thấy nghi hoặc của Ngô Tiểu Quỳnh, thanh âm hạ xuống: "Tiểu Quỳnh, trước đây con quấy rối nhiều ông đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng chuyện này con nhất định phải xin lỗi cậu Đường."
"Tại sao?" Ngô Tiểu Quỳnh cắn răng.
Cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn cố chấp không chịu nhận lỗi.
"Con có biết một thân bản lĩnh của ông đến từ đâu không?" Ngô Hà hỏi.
Ngô Tiểu Quỳnh nghi ngờ nói: "Lẽ nào ông nội là người trong ngành đặc biệt của quốc gia sao? Ông vẫn luôn che giấu đến hiện tại?"
Ngô Hà lắc đầu cười khổ: "Vừa mới nửa ngày trước ông vẫn còn là một lão già sức yếu, một thân bản lĩnh này đều là thầy giáo ban tặng."