Chiến Thần Thánh Y

Chương 1643




Đúng lúc này Đường Tuấn nhướng mày nói: "Anh ta đến."  

Adam và Thanh Liên nghe xong thì vẻ mặt mờ mịt, bỗng nhiên một tiếng cười to vang lên trong giảng đường.  

"Trình độ này mà cũng dám tổ chức hội nghị giao lưu nghiên cứu khoa học." Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trên bục phòng báo cáo, người đàn ông tóc vàng, ngũ quan anh tuấn khí sắc nam tính. Anh ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn những người đi qua sân khấu, ánh mắt không chút cảm xúc.  

Advertisement

Một luồng hơi thở vô hình toát ra trên người anh ta, nó ngột ngạt đến mức khiến những người trong đại sảnh hô hấp có chút khó khăn.  

Advertisement

"Cường giả cảnh giới Nguyên Đan." Sắc mặt Thanh Liên thay đổi.  

Tu vi của người đàn ông này còn mạnh hơn cô ta, đạt tới Cảnh giới Nguyên Đan.  

"Đây không phải là nơi anh có thể làm bậy, mời rời đi." Vẻ mặt của Ngô Hà đang đứng trên đài trầm xuống, lạnh lùng nói.  

"Haha, chỉ với mình ông ngay cả Cảnh giới Nguyên Đan cũng chưa bước vào mà cũng đòi không ngăn cản được tôi." Người đàn ông híp mắt lại, vung tay lên một luồng nguyên khí bảy màu toát ra.  

Ken két.  

Bục giảng bị cắt ra làm hai, một hình dáng từ trong bụi mù bay lên.  

Ngô Hà trôi lơ lửng trên không trung, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.  

Vừa rồi nguy hiểm vừa hướng tới, ý niệm của ông ta chỉ khẽ chuyển động vậy mà lập tức bay lên.  

Mà Ngô Tiểu Quỳnh đứng ở dưới khán đài càng sửng sốt hơn. Ông nội của anh ta bay lên tình huống này là gì?  

Đáng tiếc, đối phương không cho Ngô Hà thời gian kịp phản ứng. Anh ta tùy ý vung tay, một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới khiến cả người của ông ta bay ra ngoài, ngã xuống đất.  

"Ông nội." Ngô Tiểu Quỳnh chạy tới.  

Thấy ông ấy không có chuyện gì, vẻ lo lắng trên mặt Ngô Tiểu Quỳnh mới ít đi một chút.  

"May là có sư phụ truyền công."" Trong lòng Ngô Hà thầm cảm thấy may mắn.  

""Nhóc con nhà Billy, cậu chạy không thoát đâu." Sau khi đánh lui Ngô Hà, người đàn ông cười dữ tợn nhìn về phía Billy Adam nói.  

"Chủ nhân." Môi Adam trắng bệch, thực lực của tên kia đã đạt tới cấp mười anh ta không phải là đối thủ. Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Đường Tuấn ra tay.  

"Anh Đường, tôi đi cho." Đường Tuấn còn chưa lên tiếng, Hoa Tiểu Nam ngồi ở một bên đã đứng lên.  

Đường Tuấn gật đầu.  

"Anh Đường, tôi thấy anh tự mình ra tay có lẽ hợp hơn, tuy là thực lực của cô Hoa cũng đạt tới cảnh giới Nguyên Đan, nhưng khí tức của tên này thật kỳ quái, có vẻ có phần giống với người sói thời kỳ trung cổ." Thanh Liên nói.  

"Người sói thời trung cổ sao?" Đường Tuấn búng một ngón tay nói: "Tiểu Nam có thể đối phó."