Chiến Thần Thánh Y

Chương 1637




Ai ngờ cô ta mới vừa nói xong, Đường Tuấn lại lắc đầu nói: "Cũng không phải là nguyên nhân này, là do kinh mạch trong cơ thể ông ấy quá yếu, không chịu nổi càng nhiều sức mạnh của tôi, nếu không chỉ là Nguyên Đan mà thôi cũng không phải việc khó."  

Anh vừa mới giúp Hoa Tiểu Nam tu luyện Nguyên Đan, cũng không đơn giản hơn so với tạo ra một cao thủ cảnh giới Nguyên Đan.  

Nụ cười trên mặt Thanh Liên đông cứng lại nói: "Như vậy cấp bậc Nguyên Đan chế tạo ra như vậy cũng không cao."  

Advertisement

Lúc này Đường Tuấn cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Quả thực là sẽ không quá cao."  

Thanh Loan mới vừa có loại cảm giác giống như trút được gánh nặng, ai biết ngay sau đó Đường Tuấn liền nói: "Dù sao cũng chỉ có chừng bốn cấp bậc, nếu như tôi dùng toàn lực hẳn là có thể đạt được cấp hai hoặc cấp ba."  

Advertisement

"Ít nhất là cấp bốn, có thể tiến vào cấp hai." Vẻ mặt của Thanh Liên hoàn toàn cứng đờ, cảm thấy tất cả nhận thức của cô ta đều bị phá vỡ.  

Cho dù cô ta có đột phá Nguyên Đan cũng không biết có thể đạt được cấp hai hay không.  

Vào lúc này, cô thậm chí còn muốn để cho Đường Tuấn sờ sờ đầu của mình, nhưng mà cuối cùng vẫn cố nén lại.  

Vù vù.  

Ngô Hà mở mắt ra, một hơi thở ngắn cũng có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, ông ta nắm chặt bàn tay cảm nhận sức mạnh vô tận.  

Mặc dù thoạt nhìn rất già nua nhưng trạng thái cơ thể lại tốt trước nay chưa từng có.  

"Đây là sức mạnh võ thuật sao?" Ngô Hà khẽ nói, loại lực lượng này thật sự khiến cho người ta trầm mê.  

Sau một hồi điều chỉnh tâm trạng, Ngô Hà một lần nữa nhìn về phía Đường Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích.

Phù phù.  

Ngô Hà quỳ xuống.  

"Anh Đường truyền đạo cho tôi, sau này ngài chính là sư phụ của tôi." Ngô Hà trầm giọng nói.  

Cho dù ông ta không tu luyện võ thuật cũng đã nghe nói là không thể khinh thường. Đường Tuấn truyền công cho ông ta thì chính là sư phụ của ông, cho dù tuổi tác của ông ta lớn hơn Đường Tuấn bốn năm mươi tuổi cũng không thể thay đổi sự thật này.  

"Sư phụ thì không cần đâu, tôi chỉ mong Viện sĩ Ngô có thể đóng góp sức nhiều hơn cho nền nghiên cứu khoa học của Việt Nam thôi." Đường Tuấn nói.  

Đối với những nhà khoa học như viện sĩ Ngô sống lâu thêm một năm cũng là may mắn to lớn cho đất nước. Đây cũng là nguyên nhân khiến anh truyền công cho ông ta.  

Về chuyện thu nhận đệ tử, tạm thời anh không có ý định này.  

Viện sĩ Ngô sửng sốt chợt cười khổ nói: "Là tôi quá xúc động, có thể trở thành đệ tử của anh Đường thì ít nhất cũng phải là thiên tài Kiếm Thánh."  

Ánh mắt ông ta lộ ra vẻ kiên định: "Mặc dù anh Đường không thu nhận nhưng trong lòng tôi, ngài chính là sư phụ của tôi, cả đời này đều là như vậy."  

Đường Tuấn gật đầu.  

"Đúng rồi sư phụ, người tới tìm tôi có chuyện gì không?" Ngô Hà cung kính hỏi.