*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phi thuyền Kim Thiên có thể bị người khác khống chế hay không?" Đường Tuấn hỏi.
Theo như lời nhóm người Liễu Mộc Thanh nói, phi thuyền Kim Thiên đã xuất hiện được một năm, chỉ sợ rằng những chỗ nên thăm dò đều đã được thăm dò qua.
Advertisement
Thủy Thanh Lam nói: “Không có khả năng. Trừ khi là cảnh giới Nguyên Anh, nếu không thì cũng không thể đi sâu vào bên trong phi thuyền."
Lúc này Đường Tuấn mới hơi thả lỏng một chút. Phi thuyền Kim Thiên ra sao cũng không quan trọng, nhưng nếu như không có được một ngàn khối nguyên thạch bên trong phi thuyền, Đường Tuấn muốn đột phá sợ rằng sẽ rất khó khăn.
Advertisement
"Đường Tuấn, các người nói cái gì đó? Cái gì mà phi thuyền Kim Thiên vậy." Long Vương đứng một bên hỏi.
Tại sao mà ông hoàn toàn nghe không hiểu những gì mà Đường Tuấn vừa nói. Đằng kia không phải là di tích biển Đông hay sao, tại sao mà lại biến thành cái phi thuyền Kim Thiên gì gì đó.
Đường Tuấn thản nhiên cười, cũng không giải thích nhiều làm gì.
"Hả? Vậy mà có người đã đi vào trong, hơn nữa rất nhanh sẽ đi đến chỗ sâu bên trong." Sắc mặt Thuỷ Thanh Lam bỗng nhiên thay đổi: "Xem ra trải qua nhiều năm như vậy, độ nhạy của trận pháp đã bị giảm đi rất nhiều."
“Chúng ta nhanh chóng đi vào đó thôi.” Sắc mặt của Đường Tuấn trầm xuống.
Trên hòn đảo.
Giao Đông Thanh đang đánh nhau với người hầu A Tuyết, tu vi của Giao Đông Thanh áp xuống tại trình độ Cực Cảnh, thu lại 90% tu vi. Nhưng ngay cả khi như vậy, thực lực của Giao Đông Thanh vẫn đáng sợ như cũ. Hầu như đều là anh ta đánh A Tuyết.
"Không đánh nữa. A Tuyết, cô quá yếu." Sau khi đánh mười mấy chiêu, Giao Đông Thanh đột nhiên ngừng tay, có chút buồn bực nói.
Sau khi anh ta đột phá thành công, thì rất muốn xem thử thực lực của bản thân đến đâu. Đáng tiếc rằng ông nội của anh lại vội vàng đi vào di tích biển Đông, cho nên chỉ có thể nhờ đến A Tuyết để thử tay nghề. Khi anh ta còn ở tại Cực Cảnh, A Tuyết đã không phải đối thủ của anh. Lúc này thành công đột phá cảnh giới Nguyên Đan, cho dù đã đè thấp tu vi xuống, nhưng tất nhiên A Tuyết cũng không phải là đối thủ, một chiêu cũng không đánh lại được. Giao Đông Thanh càng đánh càng không thoải mái.
Người hầu A Tuyết xấu hổ cười, nói: “Cậu chủ, không phải là do tôi quá yếu, mà là cậu quá mạnh. Cậu chính là giao long nhất tộc, bản thân sở hữu được thiên phú bẩm sinh, gần như có thể vượt qua mọi giới hạn. Hơn nữa cậu còn được chủ nhân mỗi ngày ở bên cạnh chỉ đạo, vậy nên kỹ năng võ thuật của cậu người bình thường không thể so sánh được, những người cùng cảnh giới với cậu cũng không có mấy người có thể làm đối thủ của cậu.”
Giao Đông Thanh nghe thấy vậy, sự buồn bực trong lòng biến mất, kiêu ngạo nói: “Cô nói như vậy là đúng. Thật sự có thể xem như là tộc giao long của chúng tôi đều là cảnh giới vô địch, tôi thật sự trách oan cho cô rồi. Tìm được một đối thủ thích hợp thật sự quá khó khăn. Thật là buồn chán.”
A Tuyết nói: “Trong nhân loại cũng chỉ có người tu hành từ cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ trở lên mới xứng là đối thủ của cậu chủ.”
“Nếu lại đụng đến tên đạo thể kia. Hừ.” Ý chí chiến đấu của Giao Đông Thanh bừng lên hừng hực.
“Cậu chủ, không phải ông của cậu không cho phép cậu đánh nhau với người kia sao? Nguyên Đan của người đó mặc dù chỉ là tam đẳng, nhưng dù sao cũng đã đạt đến cảnh giới Nguyên Đan hậu kỳ, thật sự mạnh mẽ, thực lực không thể khinh thường. Nếu như cậu chủ đạt đến cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ, có thể dễ dàng chiến thắng được người đó. Hiện tại mà nói, tốt nhất vẫn không nên đánh nhau cùng với anh ta, cứ giao cho ông của cậu xử lý là được.” A Tuyết nhắc nhở.