"Nhìn gì? Chẳng lẽ ngay cả một kiếm của Liễu Mộc Thanh mà cậu ta cũng không đỡ nổi sao?"
Vừa nói, Từ Hướng từ từ quay đầu lại nhìn, rồi anh cũng giật bắn người.
Trên đỉnh núi Châu Thới, đứng trước mũi kiếm của Liễu Mộc Thanh, Hàn Bảo Long cũng chỉ vung một nhát kiếm. Hai lưỡi kiếm giao nhau, Liễu Mộc Thanh chợt bị đánh lùi lại vài bước!
Advertisement
Cậu ấy đã thắng kiếm thánh trong một chiêu!
Tuy sức mạnh của họ đang cùng một cảnh giới, nhưng kiếm thánh Liễu Mộc Thanh không thể đỡ nổi một nhát kiếm của Hàn Bảo Long!
Advertisement
"Làm gì có chuyện như thế?"
Tất cả mọi người đều thảng thốt không tin nổi vào mắt mình.
Trên đỉnh núi Châu Thới.
Liễu Mộc Thanh cũng kinh ngạc nhìn Hàn Bảo Long, anh nheo mắt, nói: "Cảnh giới Kiếm Tâm! Cậu đã lãnh ngộ được cảnh giới Kiếm Tâm!"
Hơn nữa, đó không phải là cảnh giới Kiếm Tâm tầm thường, mà là cảnh giới Kiếm Tâm đã hoàn chỉnh! Bản thân Liễu Mộc Thanh phải mất rất nhiều thời gian tu luyện mãi cho đến khi đạt đến Nguyên Đan thì anh mới lãnh ngộ được cảnh giới Kiếm Tâm, nhưng bây giờ Hàn Bảo Long chỉ mới ở cực cảnh!
Sắc mặt Liễu Mộc Thanh bỗng trầm xuống, bởi vì anh là người hiểu rõ hơn ai hết về uy lực của việc lãnh ngộ cảnh giới Kiếm Tâm trong khi thực lực vẫn đang là cực cảnh, bởi vì cậu ta nắm chắc 80% khả năng có thể ngưng tụ ra nguyên đan siêu cấp Kiếm Nguyên Đan. Đây là lý do tại sao bản thân anh ấy rất coi trọng Ngô Tùng.
Liễu Mộc Thanh chợt nhớ ra: "Thì ra là cậu ta viết ra cuốn sách đó."
Anh hơi run, tay anh nắm chặt thành nắm đấm.
Liễu Mộc Thanh thì thào nói: "Nếu cậu bái tôi làm thầy, thì tôi có thể tha cho cậu con đường sống."
“Anh không đủ tư cách làm thầy của tôi.” Hàn Bảo Long đáp lại ngay.
"Mặc dù cậu thấu đạt cảnh giới kiếm tâm, nhưng suy cho cùng thì cậu còn non lắm. Hơn nữa khi nãy tôi chưa dùng kiếm, thậm chí tôi còn chưa phát huy được một phần ba thực lực. Lát nữa lúc ra tay, tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu.”Liễu Mộc Thanh nói.
Hàn Bảo Long hất nhẹ mũi kiếm lên và nói: "Đến đây."
"Hừ. Cậu tưởng cậu hiểu thấu cảnh giới Kiếm Tâm là cậu hay à" Liễu Mộc Thanh từ từ rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lùng vô tình của thanh kiếm lóe sáng khuôn mặt của anh ta, khiến anh ta trông càng dữ tợn đến đáng sợ.
Vụt.
Liễu Mộc Thanh lại rút kiếm ra, lần này anh không giảm tu vi lại còn cực cảnh nữa. Nếu như đối phó với Hàn Bảo Long, thì anh vẫn nên dùng thực lực của cảnh giới Nguyên Đan, bởi vì thể diện của anh sắp nát cả ra rồi.
Mọi người chỉ thấy một tia sáng trắng bắn ra từ tay Liễu Mộc Thanh, mục tiêu nhắm thẳng vào Hàn Bảo Long.
Tia sáng trắng đó chính là ánh sáng của thanh kiếm, tốc độ nhanh vô cực, ngay cả thanh kiếm cũng không còn thấy rõ nữa.
"Nhát kiếm này của Liễu Mộc Thanh mạnh thật. Mặc dù tu vi bị giới hạn trong Cực Cảnh, nhưng cả sức khống chế và sức mạnh bộc phát của anh ấy đều đã đạt đến đỉnh vô cực. Có lẽ ngay cả cảnh giới Nguyên Đan bình thường cũng không thể chịu nổi." Humbrahma thầm khen: "Lần này thằng nhóc chết chắc."
Đoàng.
Một tiếng va chạm vang lên rền rĩ.
"Cái gì? Anh ta đỡ được nhát kiếm của Liễu Mộc Thanh!" Humbrahma giật mình.