Chiến Thần Thánh Y

Chương 1550




“Không ngờ, căn cơ tu luyện kiếm đạo của Liễu Mộc Thanh đã tiến bộ như vậy.” Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt HumBrahma lóe lên, anh ta thầm nói: "Mình đứng thứ tư trong mười người mạnh nhất, Liễu Mộc Thanh đứng thứ sáu. Với tốc độ tiến bộ như này, anh ta sẽ sớm vượt qua mình. Người này đúng là thiên tài kiếm thuật vạn năm mới có một lần."  

Liễu Mộc Thanh và Long Vương tỷ thí, HumBrahma không hề lo lắng về kết quả. Về phương diện tu luyện, Liễu Mộc Thanh đang ở cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ, Long Vương ở cảnh giới Nguyên Đan sơ kỳ. Xét về phẩm chất của Nguyên Đan, Liễu Mộc Thanh là Nguyên Đan bán Siêu Phẩm, Long Vương là Nguyên Đan Bậc ba. Dù so sánh thế nào thì Long Vương cũng chưa chắc đã thắng.  

Advertisement

Kiếm Khí dài ba thước của Liễu Mộc Thanh vung lên, Long Vương hết sức cảnh giác. Ông ta rút lui cực kỳ nhanh chóng, cố gắng thoát khỏi phạm vi bao phủ bởi thanh kiếm này. Thật không may, động tác của Long Vương vẫn còn quá chậm. Hào quang kiếm của Liễu Mộc Thanh dường như bỏ qua khoảng cách không gian, nó đâm thẳng vào ngực trái của Long Vương ngay lập tức.  

Máu không ngừng chảy ra, quần áo của Long Vương bị nhuộm đỏ.  

Advertisement

"Ông có thể tiếp một kiếm của tôi, tu luyện của ông cũng không tệ. Đáng tiếc, tôi còn chưa rút kiếm đã để lại vết sẹo không thể xóa nhòa trong tim ông. Như vậy tính là tôi chưa hề ra tay, ông cũng không còn nhiều thời gian sống nữa." Liễu Mộc Thanh nói.  

Long Vương cười khổ. Vừa rồi kiếm của Liễu Mộc Thanh quả thực đã đâm vào trái tim của ông ta, hiện tại là dựa vào trợ lực bởi sức sống mạnh mẽ của cảnh giới Nguyên Đan mà cầm cự.  

"Cái gì? Long Vương sắp chết. Kẻ đáng chết chính là Đạo Thể, không phải Long Vương. Nếu không phải anh ta giết Ngô Tùng và chọc giận Liễu Mộc Thanh, làm sao có ngày hôm nay?"  

"Đúng vậy. Con rùa rụt đầu này đến giờ còn chưa ra."  

Khi nghe tin Long Vương sắp chết, không biết có bao nhiêu học viên Hoa Hạ tràn ngập sự phẫn nộ.  

“Long Vương, ai kêu ông ra tay?” Đúng lúc này, từ xa vang lên một giọng nói, sau đó ba bóng người dừng trên đỉnh núi Châu Thới.  

Ba người là Đường Tuấn, Thủy Thanh Lam và Hàn Bảo Long.  

Vừa rồi là Đường Tuấn lên tiếng, không ngờ Long Vương lại có thể tự ý như vậy. Mặc dù, Long Vương ban đầu có ý tốt với anh nhưng anh không đồng ý, điều này thực sự khiến Đường Tuấn cảm kích.  

"Anh ta chính là Đạo Thể!"  

"Tên này là thái độ gì vậy! Long Vương thế thân cho anh ta ra tay, giờ thì gần chết. Bộ dạng anh ta còn tỏ vẻ không vui. Rốt cuộc anh ta còn có lương tâm không?"  

Nhìn thấy người đến là Đường Tuấn, lại thêm Đường Tuấn còn cau mày khiến người xem không thể chịu nổi.  

"Im lặng."  

Đường Tuấn nhướn mày, nhẹ nói.  

Giống như tiếng sấm, giọng nói của Đường Tuấn vang lên bên tai mọi người. Không biết bao nhiêu người tái mặt, lui về phía sau mấy bước. Lúc này mọi người mới nhớ tới, dù Đạo Thể như thế nào, anh cũng là cường giả ở cảnh giới Nguyên Đan, không thể tùy tiện chỉ trích.  

“Từ Hướng, ông thấy Đạo Thể thế nào?" Trong đình, vài người hỏi Từ Hướng.

Từ Hướng mỉm cười, lắc đầu nói: "Cũng có cá tính lắm. Nhưng đáng tiếc thay, tính tình thì chẳng nói lên được thực lực. Hôm nay Long Vương ra mặt thay cho anh ta, mà anh ta còn dám mắng chửi mọi người như thế, cho dù trót lọt qua ngày hôm nay, nhưng sau này anh ta cũng sẽ trở thành con rối trong giới võ thuật Việt Nam. Ngoại trừ."