Đường Tuấn chỉ cười mà không giải thích nhiều.
“Nếu đã như thế, tôi sẽ đến gặp Liễu Mộc Thanh.” Đường Tuấn nói. Giọng anh nghe có vẻ tự tin.
Advertisement
“Ngài Đường cũng sử dụng kiếm hay sao?” Lã Kiến Trung nói, “Liễu Mộc Thanh chỉ thách đấu với những người dùng kiếm, và chỉ chiến đấu với những người cùng cấp bậc tu luyện”.
Advertisement
“Anh ta có vẻ rất thận trọng.” Đường Tuấn nói, “Nhưng cũng không đến lượt tôi ra tay, mà nhân cơ hội này, tôi cứ để cho anh ta dạy dỗ các học trò của tôi.”
Cấp bậc tu luyện của Hàn Bảo Long đã đạt đến mức cực cảnh, với sự trợ giúp từ các bài công pháp của Đường Tuấn, thì không bao lâu cậu ấy sẽ có thể ngưng tụ Nguyên Đan. Tuy rằng cấp bậc thấp nhất chính là Nguyên Đan nhất phẩm, nhưng Đường Tuấn vẫn muốn cho đồ đệ thử đọ sức với Nguyên Đan siêu cấp có tên là Kiến Nguyên Đan.
“Nếu Bảo Long có thể ngưng tụ Kiếm Nguyên Đan, thì tương lai cậu ta có thể thế chỗ của tôi.” Đường Tuấn thầm nghĩ.
Người sở hữu cấp bậc tu chân như Hàn Bảo Long, chắc chắn là người tu luyện có năng lực ngưng tụ ra Kiếm Nguyên Đan nhất.
Lã Kiến Trung hơi do dự, bèn hỏi: "Học trò của ngài Đường đã tu luyện đạt đến cảnh giới Nguyên Đan rồi sao?"
“Cậu ta vừa mới đạt Cực Cảnh vài ngày trước.” Đường Tuấn nói.
Lã Kiến Trung nói: "Vậy thì tốt hơn hết ngài Đường không nên thử. Kiếm pháp của Liễu Mộc Thanh quả thật rất khủng khiếp, anh ta thậm chí có thể giao đấu xuyên cảnh giới. Cho dù trong lúc giao đấu anh ta có thể khống chế cùng một sức mạnh tu luyện, nhưng chỉ với cấp độ Cực Cảnh vẫn không thể đối phó nổi, tôi e rằng anh ta chỉ cần vung một kiếm cũng có thể gi ết chết học trò của ngài."
Lã Kiến Trung vẫn tiếp tục thầm nghĩ: "Có lẽ ngay cả Đường Tuấn cũng chưa phải là đối thủ của Liễu Mộc Thanh, huống chi là đồ đệ của ngài."
“Ông không cần phải lo lắng về điều đó.” Đường Tuấn nói.
Một đoàn người rất nhanh đã đến Công đoàn y học cổ truyền, ánh trăng như nước thủy ngân toả xuống khắp trời đất. Công đoàn y học cổ truyền có một quảng trường rất to lớn, được dùng làm nơi đặt các phòng khám miễn phí thông thường. Lúc này trên quảng trường, một người đàn ông đang luyện kiếm dưới ánh trăng.
Kiếm khí kinh người hoành hành tàn sát bừa bãi, ngang dọc tứ phía. Xa xa cũng có thể cảm nhận được hào quang sắc bén. Đến nỗi khiến cho Lã Kiến Trung và những người khác đều nổi cả da gà lên dày đặc.
“Người đi cùng kiếm, thân nhẹ uyển chuyển tựa ngỗng trời, người kiếm như một. Đây thật sự là cảnh giới của kiếm tâm!”
Lã Kiến Trung nhìn vào bóng người trên sân, lên tiếng nói: “Đây là vị cao thủ kiếm sĩ nào đang luyện kiếm?”.
“Bố già, thế nào là cảnh giới kiếm tâm?” Lã Chí Cương hỏi.
Sắc mặt của Lã Kiến Trung phảng phất một tia sáng, kinh hãi nói: "Kiếm sĩ tu luyện kiếm pháp đến trình độ nhất định, sau khi lĩnh hội đầy đủ ý nghĩa sâu xa của kiếm pháp, khả năng cao sẽ lĩnh hội được kiếm tâm, muốn ngưng tụ được nguyên đan siêu cấp, trước tiên phải ngưng tụ được kiếm tâm.”
“Tôi đã từng giao đấu với Liễu Mộc Thanh, anh ta vừa mới nhưng tụ được kiếm tâm, nhưng đáng tiếc là đã xuyên thủng nguyên đan khi khi anh ta đã ngưng tụ được kiếm tâm hoàn thiện, nhưng ngay cả khi kiếm tâm chưa hoàn thiện của anh ta, cũng đã cho phép anh ta ngưng tụ nguyên đan bán siêu cấp, anh ta chính là một trong những kiếm sĩ mạnh nhất trên thế giới.”