Lã Kiến Trung vốn còn muốn cãi lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, cả người bỗng nhiên run rẩy.
“Nhóc con, đến nước này mà còn dám kiêu căng vậy. Ôi, cha nuôi ơi, cha bị làm sao vậy?” Lã Chí Cương gào to, anh ta nhìn thấy Đường Tuấn mà còn dám ăn nói vô lễ như thế. Nhưng vừa dứt lời thì anh thấy Lã Kiến Trung run rẩy như thể ông đang bị giật kinh phong.
"Cha nuôi, tại thằng nhóc này làm cha tức quá phải không? Cha cứ ở yên đó, để con dạy cho cậu ta một bài học, trút giận cho cha." Lã Chí Cương tức giận nói.
Advertisement
Bốp.
Advertisement
Bỗng một cái tát đánh “bốp” vào đầu Lã Chí Cương.
Lã Chí Cương tức điên, nhìn lại mới thấy người vừa đánh mình là cha nuôi Lã Kiến Trung. Lã Chí Cương càng nổi giận đùng đùng mà không dám mắng lại cha, nên anh ta ấm ức nói: "Cha nuôi, cha đánh con làm gì? Con định trút giận cho cha mà."
"Mẹ kiếp, cha đâu cần mày trút giận cho cha? Thằng khốn nạn, thấy nãy giờ mày làm ra cái tích sự gì cho cha chưa, còn dám dọa đánh ngài Đường cơ à. Mày chán sống rồi à?"
Lã Kiến Trung lại bồi thêm hai phát đánh “bốp” vào đầu Lã Chí Cương, tiếng “bốp” rõ kêu, ông đánh chẳng hề nương tay tí nào.
Lã Chí Cương vô duyên vô cớ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà cảnh tượng tiếp theo sau lại khiến anh càng ngơ ngác hơn nữa.
Sau khi Lã Kiến Trung tát vào đầu anh ta vài cái, ông khom lưng bước tới trước mặt cái tên khó ưa đó, rồi ông lại càng khom lưng xuống thấp hơn nữa, ông nói với giọng điệu rất kính trọng: “Lã Kiến Trung kính chào ngài Đường.”
Đường Tuấn nhìn ông cười chế giễu: "Có muốn dạy đời tôi nữa không?"
Lã Kiến Trung toát mồ hôi lạnh, bèn nói ngay: "Ngài Đường đừng nói đùa nữa ạ."
Lã Kiến Trung chắc chắn phải kính cẩn như thế. Năm xưa khi còn ở trong Hàn Cung, cứ hễ nói chuyện không vừa ý, thì ngay cả con cháu đích tôn ở núi Chứa Chan mà Đường Tuấn cũng dám giết, huống chi người bây giờ là ông.
Đường Tuấn im lặng không nói nữa, Lã Kiến Trung thậm chí còn không dám đứng thẳng người lên.
"Cha nuôi, cha đang làm gì vậy? Cậu nhóc này nói cha vốn không thông minh, chê cha không đủ năng lực mà." Lã Chí Cương sửng sốt một lúc, anh nói với vẻ không tin được vào mắt mình.
"Ngài Đường nói phải lắm. Vốn từ nhỏ tôi đã không thông minh." Lã Kiến Trung thở dài.
So với Đường Tuấn, thì tài năng của ông thực sự rất kém.
“Qua đây, quỳ xuống xin lỗi ngài Đường. Nếu không thì cha chẳng có đứa con nuôi nào như con.” Lã Kiến Trung lạnh lùng nói.
“Cha nuôi, cha bị làm sao vậy?” Lã Chí Cương không cam lòng mà nói: “Cho dù cậu ta mạnh hơn cha, thì cha cũng đâu đến nỗi phải làm như vậy.”.
“Mày thì biết cái mô tê gì? Sở dĩ cha có được thành tựu ngày hôm nay, đều là nhờ vào sự hướng dẫn chỉ dạy của ngài Đường ngày xưa" Lã Kiến Trung nói.
Tim Lã Chí Cương đập thình thịch, giờ này anh mới chợt hiểu ra, nói với giọng run run: "Chẳng lẽ cậu ta là vị đại sư thuật pháp nhà họ Tào?"
Thình thịch.