*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh để Phục Ma Ngọc Trụ lại trong đó?" Thủy Thanh Lam có chút không dám tin. Phục Ma Ngọc Trụ có liên quan đến việc kế thừa của bách tiên, không biết bao nhiêu người muốn có được nó, thế mà cứ như vậy vứt vào trong đó.
Đường Tuấn gật đầu, trong lòng cũng không có đáng tiếc nhiều lắm.
Advertisement
"Tu vi của anh?" Lúc này, cuối cùng Thủy Thanh Lam cũng cảm ứng được khí tức của Đường Tuấn, chân mày anh ta nhướn lên, nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ anh đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh à?"
Anh ta cảm ứng được khí tức nguy hiểm từ trên người của Đường Tuấn.
Advertisement
"Vẫn chưa phải." Đường Tuấn nói.
Tu luyện trong mắt của nguyên khí một năm, tu vi của anh đã đạt đến cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, cách cảnh giới Nguyên Anh chỉ còn một bước nữa. Cho dù lúc này không sử dụng tinh thần chi thi, Thủy Thanh Lam cũng sẽ không phải là đối thủ của anh.
"Nên ra ngoài rồi." Đường Tuấn vươn vai.
Phía Tây của Việt Nam.
Một năm nay, toàn cầu xuất hiện thay đổi rất lớn. Vốn dĩ trong một trăm người cũng không nhất định có một người có được thiên phú tu luyện, mà bây giờ trong mười người lại có một hai người. Những người tu hành lớn mạnh cũng xuất hiện lũ lượt, may mắn thay Việt Nam là một cường quốc của thế giới, có được vũ khí hạt nhân đáng sợ như một thứ khiến người khác sợ hãi, mới làm cho những người tu hành không dám làm loạn. Nhưng cho dù là như vậy, tu hành cũng đã trở thành chủ đề thường ngày của mọi người.
Một nhóm thanh niên nam nữ chừng hai mươi tuổi đang tụ tập trong một khu rừng núi ở vùng ngoại ô.
"Hôm nay là ngày Kiếm Môn thu nhận học trò. Lần này nhất định phải thi đậu, chỉ có trở thành người tu hành, tôi mới có thể vượt hẳn mọi người."
"Hừ, anh cho rằng Kiếm Môn là nơi anh muốn vào thì có thể vào sao? Bây giờ Việt Nam có ít nhất trên trăm môn phái tu hành, mà Kiếm Môn có thể xếp trong top mười. Muốn vào Kiếm Môn, ít nhất phải đạt đến cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, thậm chí là cảnh giới Thần Hải mới được."
"Đậu má. Cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, cảnh giới Thần Hải, loại tu vi này ở những môn phái tu hành khác đều đã là học trò tinh anh rồi. Chẳng lẽ Kiếm Môn không sợ không thu nhận được học trò sao?"
"Anh thì biết cái gì? Kế thừa kiếm thuật của Kiếm Môn cũng là hàng đầu ở toàn bộ Việt Nam đó, có ai lại không có lý tưởng cưỡi gió ngự kiếm chứ. Hơn nữa, nghe nói môn chủ hiện tại của Kiếm Môn - Trương Kiếm Luân đã bước vào cảnh giới Nguyên Đan, ngưng tụ nguyên đan màu vàng cấp một, là một trong những người mạnh nhất Việt Nam."
"Nghe nói trước đó Kiếm Môn bị người ta buộc phải phong sơn, là thật hay giả vậy."
"Chắc chắn là giả rồi, Kiếm Môn lớn mạnh như vậy, ai có thể buộc ông ta phong sơn? Anh cho rằng là đại thánh của yêu tộc ở biển Đông kia hay sao?"
Đám người này ăn mặc đều vô cùng đẹp đẽ, rõ ràng là xuất thân không tầm thường, nhưng giờ phút này đều tụ tập ở đây chờ đợi, muốn trở thành học trò của Kiếm Môn. Sau khi thời đại tu hành bắt đầu, việc đo lường địa vị đã không còn đơn giản là tiền tài và quyền lực nữa, mà là sự cao thấp của việc tu hành. Tu vi của đám người này phần lớn là ở cảnh giới Chân Khí, nếu là trước khi bọn họ đều là những người có cấp bậc tông sư, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn đợi ở đây.
Giang Hùng cũng là một trong số những người này, tu vi của anh ta chỉ đạt tới cảnh giới Chân Khí sơ kỳ, miễn cưỡng đạt đến tư cách đánh giá, giờ phút này tâm trạng anh ta vô cùng thấp thỏm. Đúng lúc này, một cánh tay bỗng nhiên khoác lên bờ vai của anh ta.
"Anh là ai vậy?" Giang Hùng giật nảy mình, quay người nhìn lại, phát hiện sau lưng mình không biết từ lúc nào có thêm hai người. Hai người này giống như chủ tớ, một trước một sau, tuổi tác của người nam không chênh lệch anh ta bao nhiêu, nhưng trên người lại không có bất kỳ khí tức tu hành gì, nhìn có vẻ như là người bình thường. Cho nên giọng điệu của Giang Hùng không khỏi có chút không thân thiện.