"Điều này." Mấy người Dato nhìn nhau.
"Các anh rời đi đi." Đường Tuấn đối với mấy người Dato nói.
"Anh Đường? Mấy người Dato khó hiểu, chợt dường như nghĩ tới cái gì, con ngươi co rụt lại, thất thanh nói: "Anh sẽ không phải là muốn tiến vào bên trong mắt của nguyên khí đấy chứ?"
Advertisement
"Ừ." Đường Tuấn gật đầu.
Advertisement
Theo những lời Thủy Thanh Lam nói, nếu phần nguyên khí tồn đọng trong mắt của nguyên khí không được khai thông mà nói, nó sẽ đột nhiên bộc phát, nồng độ nguyên khí của trời đất có thể lập tức khôi phục trở lại như thời cổ đại, đến lúc đó thì không biết bao nhiêu người tu luyện sẽ chết vì điều này. Giống như một người bị bỏ đói quá lâu, để anh ta ăn cả một con bò chẳng những vô ích mà còn no chết.
"Anh Đường, không được đâu, như vậy anh sẽ chết đó." Dato khuyên nhủ.
Đường Tuấn cau này, hét lớn: "Cút! Tu vi của mấy người quá kém, ở lại chỉ vướng tay vướng chân."
Bọn người Dato giật mình, cũng biết Đường Tuấn nói đều là sự thật.
Mấy người cùng nhau hướng về phía Đường Tuấn khom lưng bái, nói: "Đại ân của anh Đường, tôi đại biểu cho tòa án số bảy và toàn thể tu luyện giả phương Tây bày tỏ lòng biết ơn."
"Chúng ta đi." Nói xong, Dato dẫn một nhóm người rời đi.
Cuối cùng chỉ còn sót lại hai người Đường Tuấn và Thủy Thanh Lam.
"Anh tính thật sự tiến vào mắt của nguyên khí?" Thủy Thanh Lam nhìn Đường Tuấn, nói: "Tuy rằng nguyên khí khôi phục sẽ rất cuồng bạo, nhưng đối với những người tu luyện đạt đến Cảnh giới thần hải trở lên cũng không ảnh hưởng quá lớn, anh không cần thiết phải làm như vậy."
Đường Tuấn lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm.
"Ở chỗ này đợi tôi." Đường Tuấn nói một câu, sau đó thân hình khẽ động, chui vào vết rách của bức tường quỷ.
"Nhất định tên nhãi ranh này điên rồi." Thủy Thanh Lam nhìn Đường Tuấn biến mất, lẩm bẩm tự nhủ.
Nhưng anh ta cũng không dám làm trái ý nguyện của Đường Tuấn, bằng không chỉ với một cái ý niệm của đối phương cũng có thể gi ết chết anh ta.
"Quên đi, cứ ở chỗ này chờ anh ta, anh ta tốt nhất là chết ở trong đó luôn đi, đến lúc đó tôi sẽ được tự do." Thủy Thanh Lam nhìn ra bên ngoài Trấn Ma, lẩm bẩm nói: "Hai ngàn năm rồi đã trôi qua đi, bọn họ chắc cũng sắp đến rồi."
Vừa đi vào trong mắt của nguyên khí, Đường Tuấn đã cảm nhận được nguyên khí cuồng bạo như sóng biển mãnh liệt đang lao nhanh về phía anh, xương cốt toàn thân trên dưới của anh phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt gãy. Đây là uy lực của trời đất tự nhiên đọng lại trong hai ngàn năm, không phải thứ người bình thường có thể chống lại được. Giống như những gì Thủy Thanh Lam đã nói, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh viên mãn, khi đi vào mắt của nguyên khí, đều là mười phần chết, không phân sống.
Nhưng Đường Tuấn đã dám đi vào nơi này, cũng không phải chỉ là lòng nhiệt huyết mù quáng, mà là có chỗ dựa.
Chỗ dựa của anh chính là Phục Ma Ngọc Trụ và chín mươi chín chữ cổ.
Vù vù vù.
Nguyên khí như cơn gió mạnh cắt đứt không gian, da thịt của Đường Tuấn đều bị cắt ra, trong nháy mắt đã máu me đầm đìa.
Đúng lúc này, Phục Ma Ngọc Trụ trong thức hải của Đường Tuấn toả ra một đợt khí tức huyền diệu, khí tức khuếch tán ra, lấy Đường Tuấn làm trung tâm, nguyên khí vốn dĩ cuồng bạo xung quanh vậy mà trở nên ổn định hơn nhiều.