"Ừm." Ngày mai chính là thời khắc nhân viên của gia tộc cạnh tranh để tiến vào thánh địa, Adam trở về cũng là chuyện bình thường. Không biết khi nào Eve mới trở về." Rosen thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Billy Nok bỗng nhiên lên tiếng: "Bảo Adam vào đây đi."
Advertisement
Giọng nói yếu ớt, tựa hồ như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
"Vâng." Rosen cũng biết rằng Adam là người đầu bảng trong sự lựa chọn vị trí tộc trưởng tiếp theo của gia tộc Billy, nên không dám nói gì thêm vào lúc này.
Advertisement
Rosen bước ra khỏi phòng đi đến đại sảnh, thấy Billy Adam đang đứng cùng với một thanh niên người Việt Nam.
"Quản gia Rosen." Adam chào Rosen.
Rosen gật đầu nói: "Cậu theo tôi vào trong."
Ông ta nhìn lướt qua Đường Tuấn: "Anh ta ở lại. Adam, bản thân cậu là tộc trưởng được đề cử của gia tộc Billy, phải luôn luôn chú ý đến thân phận của mình. Sau này những người mà cậu kết thân làm bạn đều là những nhà kinh doanh quyền quý và đáng giá mấy chục tỷ, những người này mới có thể giúp đỡ cậu, những bạn bè vô dụng khác vẫn nên ít qua lại thì hơn."
Dễ nhận thấy, Đường Tuấn chính là người bạn bè vô dụng mà ông ta nhắc tới.
Ông ta nhìn thoáng qua Đường Tuấn, không nhìn ra điểm nào là giống người địa phương bình thường. Dù cho là khí chất, ngũ quan hay là cách ăn mặc, đều rất bình thường, so với những thanh niên được nuôi dưỡng trong giới quý tộc Châu u truyền thống thì kém xa, cho nên mới nhắc nhở Adam như vậy. Nếu không phải ông ta được gia giáo tốt, e rằng sẽ còn nói những lời khó nghe hơn.
Adam nghe như thế da đầu tê dại, Đường Tuấn chính là cường giả cấp bảy, cả gia tộc Billy nói không chừng cũng không ai có thể là đối thủ của anh. Nếu ngay cả người như thế cũng không xứng làm bạn của anh ta, thì ai xứng?
Nếu như thực sự nói về tư cách, chỉ sợ là Adam không đủ tư cách, dù sao dấu vết tinh thần của Đường Tuấn vẫn còn bị lưu lại trong thức hải của anh ta. Nghiêm túc mà nói, Adam chỉ được xem như là người hầu của Đường Tuấn.
Nghĩ như vậy, Adam không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Đường Tuấn. Người này chính là một cường giả hàng thật đúng giá, tông sư thì không thể làm nhục, huống hồ chi nhân vật này gần như là thần. Một khi đã ra tay, gia tộc Billy sẽ bị lật tung đến long trời lở đất.
Ai mà biết được Đường Tuấn dường như không nghe những lời châm biếm trong câu từ của Rosen, chỉ thản nhiên nói: "Tộc trưởng của mấy người sắp chết rồi."
Vừa dứt lời, Adam há hốc miệng, dường như có thể nuốt được cả một quả trứng chim, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Nơi này chính là gia tộc Billy được kế thừa hơn hai nghìn năm, có biết bao nhiêu bản lĩnh mạnh mẽ. Bây giờ Đường Tuấn vậy mà lại dám nói ra câu "Tộc trưởng của mấy người sắp chết rồi." ngay tại gia tộc Billy như vậy, chẳng khác gì khiêu khích bọn họ. Cho dù cậu có là cao thủ cấp bảy, e rằng cũng không thể đối xử tử tế được nữa.
Adam vội vàng nhìn về phía Rosen, vị quản gia này còn xem danh dự của gia tộc Billy quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình, chỉ sợ rằng sẽ không chịu để yên.
"Quản gia Rosen, anh Đường đây không phải có ý như vậy đâu."
Adam vừa định thanh minh giúp Đường Tuấn vài câu, đã phát hiện quản gia Rosen vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết được?"