*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sao có thể như vậy? Kiếm của Kiệt Tùng tuy rằng không so được với bảy đại thần khí, nhưng cũng đã từng trải qua nhiều lần gọt giũa, cho dù là một chiếc xe tăng cũng đều có thể cắt đứt. Làm sao anh ta có thể bẻ gãy thanh kiếm chỉ với một chiêu!"
Trong lòng bốn vị kỵ sĩ như sóng cuộn biển gầm, ngập tràn sự chấn động.
Nếu như bọn họ biết được trước đó không lâu Đường Tuấn còn dùng đến cơ thể để đỡ thần khí, e là sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Ngay cả thần khí đều không thể phá vỡ được sự phòng ngự của Đường Tuấn, bẻ gãy một thanh kiếm của kỵ sĩ thì có hề gì.
Advertisement
Bùm.
Sau khi Đường Tuấn bẻ gãy thanh kiếm kỵ sĩ của Kiệt Tùng, bước thêm một bước nữa, như thiên thần đang đi đến, dùng một quyền đánh thẳng vào ngực của anh ta. Kiệt Tùng còn chưa thoát khỏi sự thất thần trong việc thanh kiếm gãy, nhất thời không ngăn chặn được một quyền này của Đường Tuấn, bị đánh bay ngược ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy xuống.
Advertisement
"Kiệt Tùng."
Bốn vị kỵ sĩ có hơi sửng sốt, vội vàng chạy đến bên cạnh Kiệt Tùng.
"Anh dám ra tay với kỵ sĩ của toà án thứ bảy!" Nữ kỵ sĩ kia lạnh giọng quát.
"Cô có bệnh à. Chẳng lẽ chỉ có các người được phép ra tay với tôi, còn tôi thì không thể đánh trả sao?" Đường Tuấn khinh bỉ liếc nhìn cô ta một cái.
"Nguyên đan phẩm giai nhất đẳng." Kiệt Tùng được vài người dìu lấy, ánh mắt khẽ run nhìn Đường Tuấn.
Chỉ với một quyền đã có thể đả thương anh ta, ít nhất phải đạt tới trình độ nguyên đan cấp một.
Xì...
Bốn vị kỵ sĩ nghe vậy, đồng thời hít lấy một ngụm khí lạnh. Cho đến nay bọn họ cũng chỉ mới gặp qua một người có thể hội tụ được nguyên đan nhất đẳng, đó chính là kỵ sĩ thứ nhất của toà án.
Ánh mắt của Đường Tuấn lạnh lùng quét qua mấy người bọn họ: "Người ở phía dưới kia không phải do tôi giết."
"Anh nói không phải thì là không phải sao?" Nữ kỵ sĩ quát lên: "Muốn chứng minh sự trong sạch, thì theo chúng tôi quay về toà án thứ bảy tiếp nhận điều tra."
"Im ngay." Nữ kỵ sĩ vừa dứt lời, Kiệt Tùng liền vội vàng la lên.
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Ba ba ba ba.
Bốn tiếng vang lanh lảnh vang lên.
Nữ kỵ sĩ chỉ cảm thấy được sự hoa mắt, sau đó lại cảm thấy đau đớn nóng rát trên gương mặt. Trong nháy mắt Đường Tuấn đã tát cô ta bốn cái vào miệng.
"Còn dám nói thêm một lời nào, chết." Trong âm thanh của Đường Tuấn mang theo sát khí nghiêm trọng.
Nữ kỵ sĩ còn muốn nói thêm nữa, nhưng mà sau khi cô ta bắt gặp ánh mắt tràn ngập sát khí của Đường Tuấn, vậy mà lại sợ đến mức không nói nên lời.