*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Là anh Đường giúp tôi." Thẩm Ngọc Nhu nhẹ giọng nói. Lúc nói chuyện trên mặt cô xuất hiện chút vệt hồng ngượng ngùng.
Advertisement
"Đường Tuấn giúp cho cô." Biểu cảm trên mặt Tôn Như Ngọc biến đổi trong lòng vô cùng tức giận.
Muốn ngưng luyện Huyền Hàn Chi Tâm chỉ có hai cách. Thứ nhất là Huyền Hàn chi thể phải tu luyện tới trình độ nhất định, có một phần vạn xác suất có thể tu luyện thành công. Cách thứ hai cũng là một người thực lực lớn có tu vi cao, tiêu hao năng lượng tinh thần tinh lực giúp ngưng tụ, đương nhiên phương pháp này có điều kiện tiên quyết, chính là người này phải cùng Huyền Hàn chi thể phải có quan hệ xác thịt, hai người thân mật gắn bó mới có thể luyện ra Huyền Hàn Chi Tâm.
Advertisement
Tu vi của Thẩm Ngọc Nhu chưa đủ, muốn luyện ra Huyền Hàn Chi Tâm nhất định phải dựa vào cách thứ hai. Nói cách khác, Thẩm Ngọc Nhu hiện tại là người phụ nữ của Đường Tuấn, từ thân đến tâm.
Anh ta bị đội nón xanh.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu của Tôn Như Ngọc, mặc dù anh ta không có tình cảm với Thẩm Ngọc Nhu, thậm chí anh muốn nuốt chửng Huyền Hàn chi thể của cô và gi3t chết cô. Nhưng trên danh nghĩa mà nói anh ta mới là chồng của Thẩm Ngọc Nhu.
Những người có mặt ở đây đều là nhân vật lớn về thuật pháp và những võ giả đỉnh cao, người nào không có kiến thức rộng rãi cho dù không biết Huyền Hàn Chi Tâm ảo diệu, nhưng nhìn Thẩm Ngọc Nhu thẹn thùng như vậy cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Thoáng cái, ánh mắt của tất cả mọi người phức tạp nhìn Tôn Như Ngọc vừa giễu cợt vừa mỉa mai. Tôn Như Ngọc không phải vênh váo kiêu ngạo hò hét tự nhận là đệ nhất thiên hạ sao, bây giờ vợ chưa cưới của anh ta có quan hệ nam nữ với một người khác, chuyện này sẽ trở thành nỗi nhục cả đời.
"Con khốn, tôi muốn gi3t chết hai người." Lời nói khó nghe ác độc từ trong miệng Tôn Như Ngọc nói ra.
Tuy rằng trước kia anh ta bá đạo kiêu ngạo, không để ai vào mắt, nhưng cũng không thấp kém. Bây giờ lại không nhịn được nói ra những lời thô lỗ thấp kém như vậy, có thể thấy rằng trong lòng anh ta đã tức giận cực độ.
"Ngọc Nhu, cô lập tức bắt đầu chiếm đoạt Thần Dương chi tâm. Chỉ cần luyện ra Vô Cực chi tâm là có thể xây dựng tương lai võ đạo không gì so sánh được, thăng cấp cảnh giới Nguyên Đan cũng không phải là việc khó."
"Thẩm Minh Hoa, tôi đã thay anh giải trừ phong ấn của Tôn Như Ngọc, anh hãy bảo vệ Ngọc Nhu."
Đường Tuấn phân chia công việc cho Thẩm Ngọc Nhu và Thẩm Minh Hoa. Những thứ này đều nằm trong kế hoạch của anh, cũng không lãng phí thời gian trong hai ngày này.
"Được." Thẩm Minh Hoa nói.
"Hừ, còn muốn luyện hóa Thần Dương Chi Tâm của tôi, các người muốn chết. Huyền Hàn Chi Tâm của cô cũng chỉ làm đồ trang sức cho tôi, tất cả đều là của tôi. Tôi phải đem các người hành hạ đến chết, giam cầm linh hồn các người, cho các người cảm nhận đau đớn tột cùng." Biểu cảm Tôn Như Ngọc dữ tợn.
Oành.
Nháy mắt cuộc chiến nổ ra.
Tôn Như Ngọc không hổ là đệ tử ưu tú nhất của núi Chứa Chan, một thân tu vi đã vững vàng đứng trên đỉnh Thần Hải.