*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lã Kiến Trung lộ ra một nụ cười chua chát nói: "Là sư phụ của tôi.”
"Cha, chẳng phải đạo thuật của cha là tự học sao?" Lã Thanh nghi hoặc nói. Cô đi theo Lã Kiến Trung từ nhỏ, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghe qua sư phụ của cha gì đó.
Advertisement
"Tự học?" Nụ cười của Lã Kiến Trung vô cùng chua xót: "Khi xưa Chu Hoa Kiện vì tiến thêm một bước trên con đường đạo thuật mà không tiếc giết vợ giết con, có thể thấy con đường cầu đạo khó khăn đến nhường nào. Cha cũng không tài năng hơn Chu Hoa Kiện bao nhiêu, làm sao có thể dựa vào tự học mà đi được tới bước này?”
Advertisement
Khuôn mặt ông ta trầm ngâm như đang lâm vào trong hồi ức: "Năm đó cha nhờ vào một đạo thư gia truyền không trọn vẹn là Ngũ Hành Pháp Quyết, chỉ mới từng ấy tuổi mà đã nổi danh trong giới thuật pháp của đảo Phú Quốc. Khi đó cha cho rằng đạo pháp cũng chỉ như thế mà thôi. Mãi tới khi cha may mắn gặp được sư phụ. Ông không nổi tiếng trong giới thuật pháp ở đảo Phú Quốc, thậm chí không có nhiều người biết đến tên của ông ấy, nhưng tu vi thuật pháp của ông ấy thì…”
Lã Kiến Trung thở dài: "Cho dù là cha của hiện tại cũng kém cạnh.”
Ông ta nhìn thật sâu vào Đường Tuấn: "Khi đó sư phụ tôi cũng ngưng tụ được hạt giống Thuần Dương, tu vi thuật pháp còn mạnh hơn cậu bây giờ.”
"Thất Tinh Pháp Trận ở nhà họ Đường của cậu là do sư phụ tôi đã bố trí vào năm đó. Sau khi bố trí xong pháp trận kia, sư phụ tôi cũng hoàn toàn mất tích.” Trong ánh mắt Lã Kiến Trung tràn đầy bi thương.
"Sư phụ ông tên gì? Vì sao phải bày ra loại pháp trận nghịch thiên này ở nhà họ Đường của tôi?” Giọng điệu của Đường Tuấn chuyển sang lạnh lùng.
Thất Tinh Pháp Trận khiến Đường Tuấn vừa sinh ra đã có ưu thế không ai sánh kịp, nhưng cái giá phải trả lại là số mệnh của những người khác trong nhà họ Đường bắt đầu suy yếu. Nhà họ Đường rơi vào tình cảnh như bây giờ, Đường Tuấn suy đoán có liên quan đến Thất Tinh Pháp Trận.
Số phận vận mệnh hư vô mờ ảo, nhưng có đôi khi lại tồn tại chân thật.
Loại pháp trận thay đổi số mệnh này chính là một cách làm đi ngược với lẽ trời, thuật sĩ bố trí pháp trận cũng sẽ vì vậy mà bị trời phạt.
"Lúc ấy tuy tuổi tác đạo hạnh của tôi còn nông cạn, nhưng cũng biết loại pháp trận này sẽ làm loạn nhân quả. Tôi đã khuyên sư phụ nhưng ông ấy không nghe.” Dường như biểu cảm trên mặt Lã Kiến Trung có vẻ khá kỳ lạ khi nhìn Đường Tuấn, ông ta nói tiếp: "Tôi vẫn luôn không nghĩ ra, nhưng hiện tại nhìn thấy cậu, tôi đã hiểu rồi.”
"Sư phụ tôi tên là Vô Vọng Chân Nhân, hy vọng cậu có thể nhớ kỹ cái tên này. Nếu không có ông ấy thì cũng không có cậu của ngày hôm nay.”
“Sư phụ ông đã đi đâu?” Đường Tuấn cảm thấy những chuyện này thật sự rất kỳ lạ, có vài thứ phảng phất như đã bị sương mù bao phủ.
Lã Kiến Trung dõi ánh mắt nhìn về phía xa nói: "Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng trước khi đi ông ấy có nói với tôi là hãy đi tìm cơ duyên để thành tiên.”
"Cậu Đường, có một số việc tôi phải nhắc nhở cậu một chút." Lã Kiến Trung bỗng nhiên nói: "Cậu phải đề phòng sư phụ của Tô Phi Hùng.”
Đường Tuấn nhíu mày.
Lã Kiến Trung giải thích: "Sư thừa của Tô Phi Hùng thuộc một tôn giáo ở Đông Nam Á gọi là giáo Hắc Ma. Giáo phái này rất bí ẩn và thực lực của bọn họ cũng rất mạnh. Bọn họ thờ phụng thần Hắc Ma, âm thầm khống chế vài quốc gia ở Đông Nam Á, sư phụ của ông ta chính là giáo chủ của giáo Hắc Ma. Mấy năm trước khi tôi đi du lịch, tôi từng dùng tinh thần để so chiêu với ông ta một lần. Người này thực lực sâu không lường được, rất có thể đã luyện được hạt giống Thuần Dương, tu vi thuật pháp còn cao thâm hơn cả tôi. Hình như lúc ấy ông ta đang luyện một món pháp khí nên không thể dùng hết toàn lực, nhờ vậy tôi mới có thể chạy thoát.”