Chiến Thần Thánh Y

Chương 1347




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn đã đánh bại được Lã Kiến Trung rồi làm chủ núi Thị Vải!  

"Anh ấy đã thật sự làm được việc đó." Tào Thanh Vân vẫn không thể tin được.  

Advertisement

"Ông không nhìn lầm cậu ta." Tào Vinh vuốt râu, có vẻ rất đắc ý.  

"Anh Tào, hôm nay hai chúng tôi đến đây tìm anh là có việc muốn nhờ vả." Từ Vũ mở miệng nói: "Nhà họ Tào có qua lại với cậu Đường, chúng tôi muốn mời anh và Thanh Vân lên núi Thị Vải nói giúp chúng tôi vài lời.”   

Advertisement

Tuy Đường Tuấn đã đồng ý là sẽ không xóa sổ núi Thị Vải, không giết Lã Kiến Trung nhưng mấy người Từ Vũ vẫn cảm thấy lo lắng.  

"Ồ, cậu Đường là người nào chứ? Há có thể nghe lời tôi nói.”  Tào Vinh cười nói.  

"Anh Tào, chỉ cần nhà họ Tào hầu hạ cậu Đường thật tốt. Mấy người chúng ta có thể đứng ra đảm bảo, việc làm ăn của nhà họ Dương, nhà họ Mã cùng các nhà khác sẽ chia cho nhà họ Tào của anh một phần năm.” Từ Vũ trầm giọng nói.  

Đây là đang nịnh bợ bọn họ.  

Ánh mắt Tào Vinh sáng lên, ông mở miệng nói: "Lời này là thật?”  

Nếu có thể lấy được một phần năm toàn bộ lợi nhuận của các đại thế gia, vậy thì nhà họ Tào có thể nhảy vọt trở thành thế gia đỉnh cấp của đảo Phú Quốc sau nhà họ Mã, thậm chí có thể vượt qua nhà họ Mã cũng không phải không có khả năng.  

Từ Vũ hỏi ngược lại: "Lời cam đoan của hơn mười người chúng tôi còn chưa đủ hay sao?”  

Tào Vinh cười ha hả: "Đủ rồi.”   

Đằng sau những gia tộc lớn ở đảo Phú Quốc đều được những cao thủ thuật pháp này chống đỡ, một câu nói của bọn họ còn có giá trị hơn tổng giám đốc tập đoàn hay chủ một gia tộc.  

"Cháu gái, chúng ta lên núi Thị Vải nào. Nghe nói hoàng hôn ở núi Thị Vải vô cùng đẹp, lần này ông phải ngắm nhìn khung cảnh đó cho kĩ mới được.” Giọng điệu của Tào Vinh vô cùng vang dội, càng nghe rõ sự vui vẻ ở trong đó.  

Đường Tuấn không quan tâm những chuyện này, ngay cả việc Dương Thiên Thành quỳ dưới núi Thị Vải hơn nửa ngày, anh cũng không chớp mắt lấy một cái. Lúc này, anh đang đứng trong một cái đình ở trên đỉnh núi cao nhất núi Thị Vải, trước mắt là hoàng hôn cuối ngày đang chiếu rọi.  

"Anh Đường, hoàng hôn trên núi Thị Vải là khung cảnh tuyệt đẹp có tiếng của đảo Phú Quốc, hàng năm đều có không ít người muốn leo lên đỉnh này để ngắm cảnh. Đáng tiếc mấy năm nay núi Thị Vải đã bị mặc định là vật tư nhân của Lã đại sư cho nên có rất ít người dám lên.” Tào Thanh Vân đứng bên cạnh cất lời.  

Đôi mắt xinh đẹp lóe lên vô cùng mê người, trong lòng cô ta cũng dâng lên sự cảm thán: "Nếu như không gặp được anh, mình không những không thể đứng ở chỗ này nhàn nhã ngắm hoàng hôn, chỉ sợ ngay cả nhà họ Tào cũng không có chỗ cho mình sinh sống. Cuộc sống thật sự rất kì diệu.”   

Cô ta nhìn Đường Tuấn, trong lòng sinh ra một thứ tình cảm hết sức phức tạp. Có biết ơn, có bội phục, có ái mộ.  

"Nếu có thể sát cách bên cạnh anh ấy, cùng anh ngắm vạn dặm sơn hà, ngắm mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, có lẽ cuộc sống sẽ là một màu sắc khác." Tào Thanh Vân không kiềm chế được mà nghĩ thầm, khuôn mặt ửng đỏ có thể so với ánh hoàng hôn.  

Có người đẹp đứng ở bên cạnh nhưng Đường Tuấn lại không hề có những suy nghĩ khác.  

Anh đang suy nghĩ về những gì mình thu hoạch được sau trận chiến với Lã Kiến Trung.