*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thiên Thành là con trưởng của nhà họ Dương ở đảo Phú Quốc, mà nhà họ Dương còn là thế gia đứng đầu ở đảo Phú Quốc này. Nhà họ Triệu của Triệu Kim Ngọc và nhà họ Tào của Tào Thanh Vân ở đảo Phú Quốc này chỉ có thể coi như gia tộc hạng hai. Nếu so sánh với nhà họ Dương thì còn kém xa. Thế lực và thủ đoạn của Dương Thiên Thành cũng vô cùng xuất sắc, trong giới thượng lưu của đảo Phú Quốc không ít người trẻ đều xem anh ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Advertisement
Dương Thiên Thành cười nhạt, nhìn Tào Thanh Vân nói: “Tôi cũng không lấy không của cô. Nếu khối ngọc thạch này cô dùng ba tỷ năm trăm triệu để mua, thì tôi sẽ mua lại nó với giá bảy tỷ. Cuộc mua bán này cô cũng không có hại gì. Cô cảm thấy thế nào?”
“Cậu chủ Dương, khối ngọc thạch này chỉ là phần phế liệu bị vứt đi. Nếu cậu chủ Dương muốn ngọc thạch, tôi có thể đem mấy khối tốt nhất trong cửa hàng tặng cho anh.” Triệu Kim Ngọc tiến lên phía trước một bước nói.
Advertisement
Dương Thiên Thành chỉ lắc đầu, không trả lời mà vẫn chăm chú nhìn vào Tào Thanh Vân.
Tào Thanh Vân lại nhìn về phía Đường Tuấn, thấy anh lắc đầu, lúc này cô mới cắn răng nói: “Thật ngại quá. Cậu chủ Dương, khối ngọc thạch này chúng tôi không bán.”
Dương Thiên Thành nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhưng cũng không cưỡng ép, nói: “Nếu đã như vậy thì bỏ đi.”
Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt không có ý tốt. Đường Tuấn lại giống như không hề nhận ra. Chỉ là một tên con ông cháu cha mà thôi, không đáng để anh phải để ý đến.
Đợi đến khi Đường Tuấn cùng Tào Thanh Vân mang theo ngọc thạch đi khỏi, Dương Thiên Thành và Triệu Kim Ngọc đã đi vào trong một phòng bao ở lầu hai của cửa hàng.
Trong phòng, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi uống trà một mình, thần thái vô cùng trầm tĩnh, dường như không có một chuyện gì trên đời có thể làm ảnh hưởng đến anh ta.
“Cậu chủ Dương, Tào Thanh Vân kia ngớ ngẩn thật, dùng ba tỷ rưỡi mua một khối ngọc phế liệu bị vứt đi, cậu so đo với cô ta làm cái gì.” Triệu Kim Ngọc có chút khó hiểu hỏi.
“Ngọc phế liệu bị vứt đi sao? Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn. Trong khối ngọc thạch đó có chứa Linh Ngọc Tủy, là vật vô giá. Trong cái cửa hàng này của cô chẳng có một khối ngọc nào có thể so sánh được với nó.” Người đàn ông đang uống trà lạnh nhạt nói, trong giọng nói còn mang theo một loại cảm giác trịch thượng và khinh bỉ.
“Anh!” Gương mặt xinh đẹp của Triệu Kim Ngọc tràn đầy tức giận, nói: “Anh dám nói tôi ngu xuẩn! Anh quá đáng quá rồi đó!”
“Hừ!”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, làm phát ra từng trận âm thanh rung động trong phòng bao. Cảnh tượng trước mắt Triệu Kim Ngọc ngay lập tức thay đổi. Cô ta giống như đang ở trong một không gian tối om, vô cùng vô tận, không thể khống chế bản thân.
“Tô đại sư, cầu xin người bỏ qua cho cô ấy đi.” Dương Thiên Thành mở miệng nói.
Bóng tối vô định lúc này mới rút lui, Triệu Kim Ngọc khôi phục tầm nhìn trước mắt. Chỉ là sắc mặt cô chủ nhà họ Triệu vẫn còn chưa hết hoang mang và sợ hãi. Cô ta run giọng nói: “Tô đại sư sao? Đây là đại sư Tô Phi Hùng, người đứng đầu trong giới thuật pháp trẻ của Đông Nam Á sao?”
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Coi như cô còn có chút kiến thức.”