Chiến Thần Thánh Y

Chương 132




Người đàn ông trung niên nói những lời này một cách rất tự hào, cứ như thể ông ta đã định đoạt được tương lai của y học cổ truyền chỉ trong một vài từ. Khi ông ta nghĩ rằng lời nhận xét của mình vô cùng uyên bác hiểu biết thì có một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong đại sảnh: “Chỉ dựa vào ông? Cũng xứng để bàn luận về y học cổ truyền?”  

Advertisement

Câu nói này vừa vang lên trong đại sảnh, tất cả mọi người đều giật mình, sau đó nhìn về phía người vừa nói. Đó là người thanh niên trẻ tuổi đã không được họ để vào mắt kể từ khi bước vào đại sảnh. Chỉ là, lúc này người thanh niên kia không còn vẻ mặt bình tĩnh đó mà trở nên có chút kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên vừa nói.  

Người đàn ông trung niên khuôn mặt nhìn có chút xấu xí, là phó chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thiên, trừ ông chủ lớn Lý Quang Huy ra, không ai là không nể mặt khi nhìn thấy ông ta, nhưng bây giờ ông ta lại thấy nhục nhã như vậy. Nhưng ông ta không hề bị tức giận, lặng lẽ liếc nhìn Lý Quang Huy, điều ông sợ nhất chính là người này có quan hệ với nhà họ Lý, đến lúc đó sợ e là ông ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào.  

Nhưng ông ta thấy Lý Quang Huy vẫn ngồi yên ở đó cúi đầu nhấp ngụm trà, cứ như không nghe thấy lời nói của ông ta vậy. Trong lòng ông ta cũng đã bình tĩnh lại, nói thầm: “Xem ra cũng chỉ là một đứa trẻ không lọt vào mắt của Lý Quang Huy thôi, xem tôi dạy dỗ cậu như thế nào.”  

Nghĩ như vậy, ông ta đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình, hai tay chống lưng, cái bụng bia hơi phồng lên, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, nhìn Đường Tuấn khinh bỉ nói: “Cậu nhóc, cậu vừa nói cái gì? Có gan thì nói lại lần nữa xem nào.”  

Đường Tuấn cũng cười lạnh, ánh mắt ẩn chứa sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo, có chút lạnh lùng nói: “Tôi nói, ông không xứng để bàn luận về y học cổ truyền!”  

Khi nghe điều này, người đàn ông trung niên càng tỏ ra khinh thường hơn, như thể ông ta đã nghe thấy một điều gì đó vô cùng nực cười. Ông ta cười nhạt nói: “Ha ha, tôi không xứng bàn luận về y học cổ truyền? Vậy theo cậu, ai mới có tư cách để bàn luận về y học cổ truyền?”  

Vừa nói xong, trong mắt ông ta đã lóe lên một tia âm mưu. Lời nói của ông ta không hề đơn giản, chỉ một câu nói đã trói buộc tất cả các thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên lại với nhau, nếu Đường Tuấn đắc tội với ông ta, điều đó đồng nghĩa với việc đã mạo phạm với tất cả các thành viên cấp cao khác, e rằng sẽ không có chỗ đứng ở trong thành phố Vinh nữa.  

Sắc mặt Lý Ngọc Mai hơi thay đổi, cô căng thẳng nhìn Đường Tuấn trong lòng có chút tức giận. Tại sao anh chàng này luôn tự đề cao bản thân mình như vậy chứ? Không biết rằng, ở những nơi như thế này thì cần phải cẩn thận lời nói của mình sao, anh ấy vậy mà lại dám ở trước mặt rất nhiều người thế này mà lớn tiếng ngông cuồng như vậy.  

Ánh mắt Đường Tuấn quét qua mấy thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên, bao gồm cả lão Bạch và Lý Quang Huy, nhưng trong đôi mắt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như đang ở trong vực sâu ngàn năm vậy. Cuối cùng nhàn nhạt nói: “Các ông đều không xứng!”  

Mọi người trong đại sảnh đều đang chờ câu trả lời của Đường Tuấn, nhưng khi câu nói của Đường Tuấn được nói ra lập tức khiến vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên mất tự nhiên. Bọn họ là ai, bọn họ đều là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên đó. Mỗi người đều có tài sản giá trị lên đến hàng chục triệu và tất cả họ đều là những người có ánh mắt nhìn hàng đầu. Những người như Đường Tuấn nhìn một cái đã biết là người bình thường thậm chí họ còn không thèm để mắt tới, nhưng bây giờ Đường Tuấn lại nói “Các ông đều không xứng!”, đó là một sự sỉ nhục lớn đối với họ!  

Ngay cả lão Bạch vẫn luôn chưa nói gì cũng mở mắt ra khẽ liếc nhìn Đường Tuấn, bầu không khí hiện tại giống như dòng chảy ngầm dưới sóng lặng, có thể bùng nổ bất kì lúc nào. Chỉ là, dù sao ông ta cũng không phải người bình thường, không cần thiết phải lập tức ra tay.  

“Nhóc con, cậu là cái thá gì? Mà dám ở đây sỉ nhục tôi như vậy, cậu muốn chết sao?”