*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn lắc đầu: “Tôi nói rồi, thứ đó không thuộc về anh.”
“Thằng oắt con đáng chết!” Trong mắt Lạc Thịnh hiện lên sự tức giận, nói: “Vậy thì tôi sẽ tự mình lấy nó. Một Hậu Thiên Đạo Thể cỏn con như anh lại dám nói như vậy với tôi sao!”
Advertisement
“Ngài Đường, cẩn thận.” Ba A Đốp vội vàng hét lên.
Lạc Thịnh ra tay nhanh hơn, lòng bàn tay cậu ta mở ra, năm ngón tay giống như năm cây cột trụ trời, bao phủ lấy Đường Tuấn. Còn Đường Tuấn thì như con thuyền trước sóng to gió lớn, như một con cá mắc lưới, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Advertisement
“Anh biết không, ban nãy tôi chỉ dùng có bảy mươi phần trăm sức mạnh thôi! Anh dám nói chuyện với tôi như vậy, thì hãy xem thực lực thật sự của tôi đây.” Giọng nói của Lạc Thịnh vang lên.
Long Vương nhìn thấy thanh thế này, sắc mặt thay đổi nhẹ. Nếu ban nãy Lạc Thịnh tung ra một đấm như bây giờ, thì ông ta sẽ không còn hy vọng gì nữa.
“Á!” Lăng Thu Thủy không thể chịu được khi thấy Đường Tuấn bị đánh thành trăm mảnh, cô ta chuẩn bị lấy lòng bàn tay che mắt lại.
“Đùng!”
“Đến từ núi Chứa Chan thì ghê gớm lắm sao?”
Đường Tuấn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, cả người Lạc Thịnh đã bị đá bay ra ngoài. Hơn nữa Đường Tuấn chỉ dùng một đấm. Chỉ với một đấm đã phá vỡ lòng bàn tay khổng lồ bao phủ cả bầu trời của Lạc Thịnh và đá cậu ta bay ra ngoài. Một sự im lặng chết người.
Lăng Thu Thủy há hốc mồm như thấy gà đẻ trứng, giật mình nói: “Làm sao có thể như thế?"
Ban nãy Lạc Thịnh mạnh như vậy, chẳng lẽ bên ngoài mạnh bên trong lại yếu sao?
“Cái này…?” Mí mắt Long Vương đột nhiên run lên.
Mặc dù Lạc Thịnh bị đá bay ra ngoài, nhưng cậu ta vẫn lơ lửng trên không trung. Chỉ là phần gương mặt bên trái của cậu ta có một dấu bàn tay màu máu đỏ tươi.
“A! Tôi muốn giết anh.” Lạc Thịnh im lặng một hồi, sau đó biểu cảm đột nhiên trở nên dữ tợn: “Từ trước đến nay không có ai dám đánh tôi như thế này, anh chết chắc rồi.”
“Phá Thiên Quân!” Lạc Thịnh hét lên, tung ra một nắm đấm.
Những nắm đấm chồng chất lên nhau, như thể ngàn quân vạn mã lao vào chém giết Đường Tuấn, mang theo hơi thở của ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
“Đùng!”
Đường Tuấn vẫn chỉ dùng một nắm đấm, tay còn lại ở phía sau lưng, đến một góc tà áo cũng không động đậy.
Lạc Thịnh lại bị đá bay thêm một lần nữa, với một cái tát nữa lên mặt bên phải, tạo thành một sự đối xứng giữa hai bên trái và phải.
Lúc này, anh đã không còn giống bộ dạng của một vị công tử xuất trần nữa, hai má sưng đỏ, trông vô cùng xấu hổ.
“Không thể nào như vậy được! Tôi là truyền nhân của núi Chan Chứa, không thể thua trước anh được!” Lạc Thịnh hét lên, giống như một kẻ điên. Hai mắt cậu ta trở nên đỏ au như máu, khí tức của cậu ta đột ngột trở nên mạnh hơn gấp đôi, trên đỉnh đầu của cậu ta xuất hiện một hạt tròn.
“Anh ép tôi phải sử dụng bí thuật xả thân. Tôi sẽ lột da và xé xác anh, để anh phải chịu sự tra tấn cho đến chết.” Lạc Thịnh hung tàn nói.
Bí thuật xả thân này tuy có thể nâng cao sức mạnh của cậu ta trong thời gian ngắn, nhưng nó có tác dụng phụ vô cùng mãnh liệt, đốt cháy nguyên lực trong cơ thể và làm giảm tuổi thọ. Vạn bất đắc dĩ, Lạc Thịnh tuyệt đối sẽ không sử dụng đến nó, đó là một bí thuật chỉ có thể sử dụng vào thời khắc sinh tử.
“Cảnh giới Nguyên Đan.” Long Vương thất thanh kêu lên.