Trước kia cậu ta từng bắt tay với Chu Hoa Kiện và Long Vương, nhưng đó chỉ là một trò đùa và cậu ta không hề coi trọng nó. Trong mắt cậu ta, Chu Hoa Kiện chỉ là một loài giun dế. Nhưng bây giờ loài giun dế ấy lại dám khiêu khích cậu ta, ngăn cản cậu ta có được Phục Ma Ngọc Trụ!
Đây không phải là những điều cậu ta có thể chịu đựng được.
Advertisement
Ngay khi Lạc Thịnh vừa dứt lời, một luồng khí tức hung hãn phóng ra như núi lửa phun trào, sau đó dần dần bốc lên, trong nháy mắt đã vượt qua phạm vi của cực cảnh. Đồng thời, một ý cảnh đầy bí ẩn hiện ra trên người cậu ta.
Advertisement
“Đây là cảnh giới gì?” Chu Hoa Kiện hơi kinh hãi nói.
“Ha ha. Đây là Cảnh giới Bán tiên, đại diện cho những người chỉ cách nủa bước nữa là đạt tới cảnh giới tiên nhân. Bây giờ thì ông có thể đi vào chỗ chết được rồi!” Lạc Thịnh trầm giọng nói, lòng bàn tay hiện ra những bóng huyền ảo, luồng khí tức mạnh mẽ tràn ngập không gian, tạo ra sự áp chế nặng nề cho Chu Hoa Kiện.
Trong mắt Chu Hoa Kiện, bàn tay của Lạc Thịnh dường như đã hóa thành trời xanh, che phủ bầu trời, che khuất cả tầm nhìn của ông ta, như muốn hủy diệt niềm tin của ông ta.
“Tôi sẽ không chết! Tinh Quang Hộ Thể!” Chu Hoa Kiện sắc mặt dữ tợn, hơi thở dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
Một màn mưa sao đã xuất hiện để bảo vệ cho ông ta.
Đây là pháp thuật bảo vệ cơ thể mạnh nhất mà Chu Hoa Kiện có thể thi triển được. Thật đáng tiếc là nó không có tác dụng.
Dưới lòng bàn tay của Lạc Thịnh, chiêu thức Tinh Quang Hộ Thể của Chu Hoa Kiện dường như chỉ như một tờ giấy mỏng, chỉ cần chạm nhẹ là nó sẽ vỡ ra. Một luồng khí tức mạnh mẽ bắn phá thân thể của Chu Hoa Kiện, tiếng xương gãy răng rắc vang lên.
Trong phút chốc, cảnh tượng hiện ra trước mắt Chu Hoa Kiện. Người vợ yêu dấu một thời của ông ta, đứa con đáng yêu của ông ta, người đồ đệ ông ta vô cùng coi trọng, thậm chí còn có cả những người bạn cũ của ông ta nữa. Những khuôn mặt quen thuộc nhưng lại xa lạ. Đây đều là những điều mà ông ta từng có, nhưng bây giờ không còn nữa. Vì muốn theo đuổi con đường thành đạo, ông ta đã tự mình hủy hoại tất cả.
“Tôi sai rồi sao?” Chu Hoa Kiện chết trong sự không cam chịu và đầy nghi vấn.
Lực dưới lòng bàn tay của Lạc Thịnh đủ để gi ết chết một võ giả cực cảnh.
Phù phù.
Chu Hoa Kiện ngã xuống đất, vị thuật pháp đại sư xếp thứ hai trên đảo Phú Quốc này đã chết trên con đường mưu cầu đạo thuật.
Ánh mắt của Lạc Thịnh không hề động đậy, cậu ta vỗ tay như thể vừa giết một con ruồi. Cậu ta lơ lửng trên không trung nhìn Long Vương phía dưới, mặt không chút cảm xúc.
Ánh mắt Long Vương khẽ run lên. Mặc dù ông ta có thể giết Chu Hoa Kiện, nhưng ông ta không thể làm điều đó như Lạc Thịnh được. Lúc này, thực lực của Lạc Thịnh đã vượt xa ông ta rồi.
“Ông vẫn còn tác dụng. Quỳ xuống, đưa Nghịch Luân đến phục tùng tôi.” Lạc Thịnh bình tĩnh nói: “Bằng không, kết cục của ông cũng sẽ giống như ông ta.”
Vẻ mặt Long Vương trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Tôi tới đây để thỉnh giáo Đạo Pháp Thần Thông của núi Chứa Chan!”
Ông ta giậm chân, cả người bay lên không trung như một con rồng muốn chiến đấu với trời đất, thật không hổ danh là Long Vương.
“Ông có tu vi mà lại không biết sử dụng!” Lạc Thịnh cười chế nhạo.
“Xung Tiêu Chưởng!”