*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười trên gương mặt của Trương Tín Triết lập tức cứng đờ, ông ta có hơi không nén được giận, nói: “Đã nói là ba năm thì một ngày cũng không thể thiếu. Nếu như cậu dám rời khỏi đạo quán này, tôi sẽ thay sư thúc trừng phạt cậu.” Trương Tín Triết nói xong, phất tay áo rời đi.
Advertisement
Những trưởng lão khác chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Hoàng Đồng, sau đó cùng Trương Tín Triết rời đi.
Advertisement
“Chưởng giáo, thật sự để yên cho thằng oắt đó ở lại trông coi đạo quán sao?” Trên đường đi, Trương Chấn không nhịn được hỏi. Tư chất của Tạ Hoàng Đồng thật sự khiến người ta hãi hùng, mới tu đạo một năm mà đã có thể đuổi kịp Trương Tĩnh Hòa, loại thành tích này khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Trương Tín Triết nhíu mày, hơi tức giận nói: "Nếu không thì còn có thể làm thế nào hả? Ông giết cậu ta à? Ông dám không?”
Nghe xong, mọi người ngượng ngùng rồi im bặt.
Trương Tín Triết lạnh lùng nói: "Ba năm thôi mà, cậu ta có thể gây ra được sóng gió gì chứ! Tĩnh Hòa không phải là đối thủ của cậu ta, nhưng tôi thì có thể. Vả lại, dù cho cậu ta ba năm, thì cậu ta có thể trưởng thành đến mức độ nào chứ?” Trong mắt lóe lên một tia nóng hầm hập, ông ta nói tiếp: “Sau ba năm, nói không chừng tôi đã chứng đạo Nhân Tiên rồi.”
Bên ngoài đạo viện đổ nát, chỉ còn lại một mình Tạ Hoàng Đồng, còn có một ngôi mộ mới đắp. Đầu tiên Tạ Hoàng Đồng quét dọn sạch sẽ con đường đá xanh phủ đầy lá rụng, tắm rửa, ăn uống và tu đạo như thường ngày.
Chỉ là nơi anh ấy tu đạo đã thay đổi rồi, trước đây anh ấy tu đạo bên cạnh thầy của mình ở trong đạo quán. Còn bây giờ, anh ấy đang ngồi trước ngôi mộ mới này, nhắm mắt tu hành, như thể một người thấy già đang ở ngay trước mặt anh ấy, lặng lẽ chỉ dạy cho anh ấy.
Sau khi Đường Tuấn rời khỏi núi Yên Tử, anh sẽ đến đảo Phú Quốc một chuyến để tìm thuật sĩ đã sắp xếp trận pháp phong thủy giúp nhà họ Đường năm đó. Dùng bảy căn gác xép của nhà họ Đường tạo thành một tòa trận pháp phong thủy, cho nên Đường Tuấn khi sinh ra đã được thiên nhiên ưu ái, thậm chí là bậc thầy trời sinh, ông nội của anh dường như sở hữu năng lực chưa cần bói đã biết vậy, khiến anh nhịn không được mà suy đoán không biết trong đó có ẩn chứa bí mật gì hay không.
Mặc dù thuật sĩ phong thủy ở đảo Phú Quốc không hề ít, nhưng có thể bố trí được trận pháp phong thủy này thì lại không nhiều. Anh từng hỏi Hoàng Phủ ngọc nên đã có được vài manh mối.
“Lã Kiến Trung, Chu Hoa Kiện.” Đường Tuấn nhìn thông tin trong tay, trong lòng khẽ động. Lã Kiến Trung và Chu Hoa Kiện là hai vị thuật sĩ phong thủy nổi tiếng nhất ở đảo Phú Quốc, trong đó bản lĩnh của Lã Kiến Trung cao hơn một bậc, được mệnh danh là “một lời thành sấm”, một câu nói có thể phán đoán được sinh tử phú quý, nhìn trước được sự việc của ba mươi năm sau, khiến cho vô số nhà giàu sang quyền quý đổ xô chạy theo như vịt. Còn Chu Hoa Kiện cũng không hề tầm thường, nghiên cứu chuyên sâu về thuật nhìn độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh, hết sức tài giỏi trong việc thay đổi vận mệnh. Tính cách người này dở hơi quái gở, từ ba mươi năm trước chưa từng rời khỏi đảo Phú Quốc nửa bước.
“Ông nội ơi, sao ông lại làm thế này?” Đường Tuấn khép lại thông tin, trong lòng vẫn khó hiểu.
Lúc này, một giọng nói êm dịu phá tan dòng suy nghĩ hỗn loạn của anh: "Chuyến đi đến đảo Phú Quốc của anh sợ rằng phải hoãn lại rồi."
Hoàng Phủ Ngọc vẫn xinh đẹp động lòng người, sắc mặt tái nhợt, khí chất cực kỳ yêu kiều, càng thêm lạnh lùng cao ngạo, giống như tiên nữ giáng trần. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, eo thon thắt nơ, bắp chân thon thả lộ ra một nửa, dưới ánh nắng mặt trời lóe lên một tia sáng nhàn nhạt. Bất kể ngoại hình hay khí chất, Hoàng Phủ Ngọc chắc chắn có thể được xếp là một trong ba cô gái ưu tú hàng đầu mà Đường Tuấn quen biết.
“Tại sao cô lại ở đây?” Đường Tuấn nhìn Hoàng Phủ Ngọc hỏi.