*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Hoàng Đồng ôm xác Trần Tùng Ân, không ngừng rơi lệ. Anh ấy cúi thấp đầu, hệt như một kẻ lang thang không nhà không nơi nương tựa.
Advertisement
Sau một lúc lâu, Tạ Hoàng Đồng lắc đầu. Nước mắt của anh ấy đã khô, đôi mắt của anh ấy quét qua Trương Tĩnh Hòa, Trương Tín Triết và hàng chục trưởng lão trong đạo quán của núi Yên Tử.
Advertisement
Tất cả mọi người ở núi Yên Tử đều hơi tê dại trước cái nhìn của Tạ Hoàng Đồng, còn Trương Tín Triết thì cau mày và ý định giết người càng cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể ông ta.
Cuối cùng, Tạ Hoàng Đồng thu lại ánh mắt, cúi đầu hành lễ với Đường Tuấn, rồi nói: "Tôi sẽ trông coi đạo quán trong ba năm! Tôi sẽ kế thừa đạo của thầy, những gì thầy tôi chưa làm, tôi sẽ làm!”
Nói xong, anh ấy ôm xác Trần Tùng Ân và đi về phía núi Yên Tử. Ở đó có một đạo quán lụp xụp đổ nát, anh ấy đã hứa với thầy của mình sẽ trông coi nơi này trong ba năm.
Khi Tạ Hoàng Đồng đi về hướng sau núi, Đường Tuấn nhìn về phía chỗ đạo quán của núi Yên Tử, môi khẽ mấp máy, nhưng không có phát ra âm thanh. Khuôn mặt của Trương Tín Triết đột nhiên đanh lại, nửa bàn chân vừa nhấc ra đã thu lại.
Đường Tuấn tuy rằng không nói ra, nhưng ông ta nghe được một câu này thì bỗng nhiên im bặt: "Nếu Tạ Hoàng Đồng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phá nát Yên Tử!”
“Khá khen cho vị Đạo Thể này!” Mặc dù trong lòng Trương Tín Triết ngập tràn oán hận nhưng không thể làm gì được Đường Tuấn.
Mới vừa nãy vì cứu Trần Tùng Ân mà Đường Tuấn đã phô diễn thực lực của mình, điều này khiến cho ông ta cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi. Ông ta tự biết, cho dù có vận dụng nội tình của núi Yên Tử thì chắc hẳn cũng không thể gây khó dễ cho đối phương. Huống hồ gì lúc này còn có đám người Huyền Ninh Tử và Ngộ Năng ở đây, ông ta càng không dám tùy tiện ra tay.
Trong căn cứ của Nghịch Luân, Long Vương đang nhìn cảnh tượng trước mặt do vệ tinh chụp. Trên màn ảnh, bất ngờ là tình hình vụ lôi kiếp của Trần Tùng Ân, còn có Vương Khải xuất hiện và sự ra tay của Đường Tuấn.
Long Vương càng nhìn, sắc mặt càng thêm đông cứng. Tuy rằng ông ta ngạo mạn điên cuồng, nhưng trong lòng lúc này cũng rất lo lắng. Mặc dù thực lực của ông ta mạnh hơn Trần Tùng n một chút, nhưng cũng không vượt qua quá nhiều, đặc biệt là Trần Tùng Ân cuối cùng đã đạt đến mức thân xác hóa thánh thông qua lôi kiếp, nhưng Trần Tùng Ân trong trạng thái đó vẫn không thể chống chọi nổi lôi kiếp.
"Thật may là còn có anh.” Long Vương nhìn Đường Tuấn trên màn hình, lẩm nhẩm: "Nghìn Năm Đệ Nhất Tiên, nhất định sẽ sinh ra giữa anh và tôi, mà anh sẽ là bàn đạp của tôi."
Ông ta đi ra khỏi phòng, một vị cao tầng của Nghịch Luân đưa tới một văn kiện.
Long Vương nhìn thoáng qua, vẻ mặt chợt lạnh xuống, nói: "Thằng nhóc cậu chủ Long kia vẫn muốn làm ầm ĩ một trận à?”
Vị cao tầng của Nghịch Luân hoảng hốt, run rẩy nói: “Có lẽ cậu chủ Long không có ý này. Cậu ấy đang ở Kon Tum thì phát hiện ra di tích của tiên nhân, có thể nhất thời không phân thân ra được, nên không có cách gì đến gặp Long Vương.”