“Cậu nhóc này, cậu đến đây cũng là để xem cảnh náo nhiệt đúng không.” Lúc Đường Tuấn đang quan sát phong cảnh hùng tráng của công viên Xanh, bác tài xế lái xe lại thân thiết nói chuyện với anh. Trên mặt của ông ta lộ ra vẻ khao khát, ánh mắt cũng nóng lên một chút, nói: “Sau khi công viên Xanh mở cửa có thể nói là nơi tiêu tiền xa hoa nhất ở thành phố Vinh, một tháng lương của người bình thường sợ là cũng không đủ đi vào để uống ly rượu.”
Advertisement
Đường Tuấn chỉ mỉm cười, nhưng không có ý muốn tiếp lời. Chỉ là trong lòng anh cũng có chút nghi hoặc, vì sao Lý Quang Huy đột nhiên lại muốn gặp mình, chẳng lẽ là bởi vì hôm đó mình đánh nhau với Quách Thịnh Minh ở bệnh viện sao.
Mười mấy phút sau, xe taxi dừng ở trước cổng lớn sang trọng của công viên Xanh kia. Mười mấy người vệ sĩ có thân hình cường tráng vạm vỡ vẻ mặt nghiêm túc đang đứng canh giữ. Ở một chỗ ngoài cổng không xa, đã có không ít người nhìn xem và chụp ảnh. Đối với phần lớn bọn họ mà nói, có thể đứng gần quan sát công viên Xanh và phong thái của những ông chủ lớn kia đã là chuyện cực kỳ thoả mãn rồi, còn về phần đi vào công viên Xanh, bọn họ không có cái suy nghĩ này. Phải biết là, tuy hôm nay công viên Xanh đã tuyên bố mở cửa, nhưng ngày đầu tiên vì để khống chế lưu lượng người, chỉ có bộ phận người có có bối cảnh mới nhận được thư mời, mới có tư cách đi vào trong công viên Xanh.
Lúc Đường Tuấn từ trên xe taxi bước xuống, ánh mắt của đám người lập tức đổ về phía anh, chỉ là khi nhìn thấy rõ anh cũng không phải là nhân vật công chúng gì, thì thu tầm mắt lại. Cũng chỉ là một thằng nhóc đi xe taxi đến thì sao có thể là nhân vật lớn nhận được thư mời của nhà họ Lý chứ.
“Cậu nhóc,cậu đến xem náo nhiệt thì xem đi, nhưng chút nữa đừng có mà chạy loạn, va chạm tới mấy ông chủ lớn kia, đến lúc đó cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Bác tài xế lái xe thiện tâm, thấy Đường Tuấn tuổi trẻ khoẻ mạnh, sợ anh sẽ làm ra chuyện gì hồ đồ, nhân lúc anh đóng cửa xe thì vội vàng nhắc nhở.
Động tác trên tay của Đường Tuấn hơi ngừng lại, nói: “Yên tâm đi. Đợi chút nữa sẽ có người đi ra đón tôi. Không cần bác phải lo lắng.”
Bác tài xế lái xe cười ha ha, nói: “Anh bạn nhỏ thật sự thích nói đùa.”
Bác tài xế lái xe đi đây đi đó, lúc ở trên xe đã thầm đánh giá Đường Tuấn từ lâu rồi. Quần áo và phụ kiện trên cả người cộng lại cũng không đến triệu rưỡi, trên người cũng không có bất kỳ phẩm chất đặc biệt nào mà nhân sĩ thành công nên có. Nhìn thế nào cũng không giống nhân vật có thể đi vào được công viên Xanh.
Đường Tuấn cũng cười, khoé mặt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đi ra từ cổng công viên Xanh, nói: “Có người đến đón tôi rồi, bác đi thong thả nhé.”
Bác tài xế lái xe hơi lắc đầu, ở trong lòng hơi khinh thường nhìn Đường Tuấn một cái. Người trẻ bây giờ thật là hư vinh. Nhưng đến khi ông ta nhìn thấy một cảnh ở chỗ không xa kia, đôi mắt lập tức trợn tròn lên, thậm chí còn dùng tay dụi dụi con mắt, như thể sợ mình nhìn nhầm vậy.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc kia rốt cuộc là ai, vậy mà có thể khiến đại tiểu thư nhà họ Lý đích thân ra nghênh đón sao.” Trong mắt của bác tài xế tràn đầy vẻ không dám tin, lẩm bẩm nói.
Không chỉ bác tài xế, đến cả đám người đang cầm điện thoại chụp ảnh để đưa lên trang cá nhân, cũng kinh ngạc đến rớt cả cằm, giống như nhìn thấy ma vào ban ngày vậy. Chỉ thấy thằng nhóc này ăn mặc quê mùa đang đi đến trước mặt đại tiểu thư nhà họ Lý, Lý Ngọc Mai, càng ngạc nhiên hơn là đại tiểu thư nhà họ Lý vậy mà còn nở nụ cười với anh. Điều này khiến cho đám người nam giới bình thường đến cả gặp mặt của Lý Ngọc Mai cũng không thể cũng phải ghen tỵ đỏ mắt không thôi.
Nhìn xem người ta đây mới gọi là cao thủ, cả người đều mặc đồ ngoài chợ cũng có thể nắm lấy được đại tiểu thư nhà họ Lý, lại nhìn lại bản thân mình, tuy là cả người ăn diện rất hoành tráng, nhưng đến cả cơ hội đến gần gặp mặt cô Lý cũng không có. Thật sự là người so với người, tức chết đi mà.