*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thằng nhãi miệng còn hôi sữa chỉ biết khua môi múa mép kia, hôm nay ông đây sẽ giáo huấn mày thật tử tế để mày biết hai chữ quy tắc viết như thế nào!” Trương Chấn cười khẩy rồi dùng toàn bộ sức mạnh của tu vi Thần cảnh. Dùng hết sức mạnh như thế thì căn bản chẳng đơn giản là giáo huấn nữa, bởi vì chỉ cần lãnh trọn một đòn thôi cũng đủ để khiến một đại tông sư cảnh giới Chân Khí tầm thường bị thương nặng rồi! Nhưng thật tiếc cho vị đạo sĩ kia, tuy Tạ Hoàng Đồng chỉ là đại tông sư tu vi cảnh giới Chân Khí, nhưng anh ấy không hề tầm thường.
Advertisement
Trước khí thế của vị đạo sĩ kia, cơ thể của Tạ Hoàng Đồng bỗng kéo thẳng ra rồi bước lên phía trước một bước, anh ấy lạnh lùng nói: “Trương Chấn, xét về vai vế ông phải gọi tôi một tiếng sư thúc. Xét về cảnh giới ông hơn tôi cả một bậc lớn. Nhưng hôm nay ông ỷ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, đây có phải là tác phong thật sự của một Thiên Sư Đạo không?”
Advertisement
Trương Chấn cười gằn: “Không đến lượt mày đứng đây để bình luận về tác phong thật sự của một Thiên Sư Đạo.”
Tạ Hoàng Đồng vờ như không nghe mà đấm thẳng vào mặt Trương Chấn. Cú đấm này rất bình thường và chẳng có gì nổi bật, chỉ đơn giản là sử dụng sức mạnh của thân thể.
Nụ cười gằn trên nét mặt của Trương Chấn đã đổi thành nụ cười chế giễu: “Mày đúng là cái thằng ăn hại. Trần Tùng n có nhiều đạo pháp như thế, nhưng mày chỉ học được dùng lực thô thôi sao. Mày hãy chống mắt lên xem tao vận dụng sức lực như thế nào này.”
Cánh tay của Trương Chấn vừa cử động, hàng triệu sợi tơ từ cây phất trần vọt ra từ cánh tay phải cuộn lại rồi phóng thẳng về phía Tạ Hoàng Đồng. Vẻ mặt của Tạ Hoàng Đồng vẫn không thay đổi, anh ấy tiếp tục đấm.
“Đúng là lấy trứng chọi đá.” Nhiều đạo sĩ thầm lắc đầu rồi cười mỉa.
Cú đấm của Tạ Hoàng Đồng xuyên thẳng vào những sợi tơ của cây phất trần và đập trúng má của Trương Chấn. Cú đấm ấy mạnh ngoài sức tưởng tượng, chỉ tung một cú đấm đã đập trúng mặt của Trương Chấn, thậm chí còn khiến vị đạo sĩ này gãy mất mấy cái răng. Trong miệng của Trương Chấn ngập đầy máu tươi, trông thảm hại vô cùng.
Trương Chấn lảo đảo lùi mấy bước về phía sau và cảm thấy vô cùng nhục nhã. Khi Trương Chấn định lao lên phía trước, một bàn tay hiền hậu đặt lên vai ông ta.
“Trương Chấn, dù thế nào đó cũng là sư thúc của ông, đừng làm loạn nữa.” Trương Tín Triết ghì chặt bả vai của Trương Chấn, nhìn chằm chằm Tạ Hoàng Đồng rồi lạnh lùng nói.
Trương Chấn định nói thêm nhưng bị Trương Tín Triết cắt ngang: “Hơn nữa, ông cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Cậu ta là đồ đệ do Đạo Thể và Trần sư thúc một tay dạy dỗ nên, quả nhiên không phải là kẻ tầm thường. Lúc trước tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Một điều gì đó lướt qua trong đầu Trương Trí Triết khiến ông ta rùng mình. Nếu Tạ Hoàng Đồng là người bình thường, ông ta có thể bỏ qua. Nhưng Tạ Hoàng Đồng là thiên tài, đã đủ sức để vượt biên chiến đấu, trong tương lai có lẽ anh ấy sẽ là một Trần Tùng Ân tiếp theo! Điều này khiến ông ta không thể bỏ qua được.
“Này sư đệ, cậu có ý định đổi họ không?” Trương Tín Triết hỏi với nụ cười tươi trên môi.
Sát ý! Lúc này, trong lòng Trương Tín Triết đang nảy sinh ý định muốn giết Tạ Hoàng Đồng rồi!
Vốn dĩ ông ta định đợi vài năm nữa sẽ giao lại núi Yên Tử và Thiên Sư Đạo cho đệ tử của mình là Trương Tĩnh Hòa. Trương Tĩnh Hòa quả thực rất xuất chúng, đặc biệt trong khoảng một năm trở lại đây, tính tình của anh ta càng lúc càng chín chắn, nhân lúc đất trời thay da đổi thịt đã đột phá được Thần Hải, thể hiện thực lực vượt xa đồng môn. Nhưng bây giờ, những gì Tạ Hoàng Đồng phô bày ra lại còn xuất sắc hơn cả Trương Tĩnh Hòa, nhưng điều càng quan trọng hơn là Tạ Hoàng Đồng không phải họ Trương, mà là một người ngoại tộc.