Chiến Thần Thánh Y

Chương 1274




Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, đôi mắt nheo lại, nhìn trời và nói: “Tôi không đồng ý!”  

Advertisement

Đường Tuấn nói xong thì khí tức thuộc về võ giả cực cảnh dần hạ xuống. Từ cực cảnh xuống đến Thần Hải rồi Chân Khí, nội kình, cuối cùng ngay cả dao động của nội kình cũng biến mất.  

Khí tức của Đường Tuấn chỉ trong khoảng bảy tám, phút ngắn ngủi đã từ võ giả cực cảnh biến thành một người bình thường không có bất cứ tu vi gì của người tu đạo. Sấm chớp trên bầu trời cũng theo đó mà tan biến.  

Advertisement

Tạ Hoàng Đồng đứng ở bên cạnh lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ. Loại kỹ năng gần như có thể biến thành người bình thường như thế này quả thực anh ấy chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy. Núi Yên Tử có thể nói là đã tồn tại từ rất lâu đời, cũng có loại pháp môn tương tự như vậy, nhưng không có một pháp môn nào có thể biến đổi giống triệt để như Đường Tuấn. Trên con đường võ đạo, thu lại so với phóng ra càng thêm khó khăn, cái gọi là lên núi thì dễ, xuống núi mới khó chính là nói về đạo lý này.  

Trong lúc Tạ Hoàng Đồng vẫn còn đang thất thần thì sấm chớp trên bầu trời trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.  

Trong lòng Đường Tuấn cũng khá ngạc nhiên. Loại thuật pháp thu hồi khí tức này là do anh chiếm được trong bí cảnh Bồng Lai. Đây là thủ đoạn các tiên nhân dùng để áp chế cảnh giới, anh vốn chỉ nghĩ thử một lần xem sao, không ngờ tới hiệu quả lại tốt như vậy.  

Ngay cả Trần Tùng Ân ở trong đạo quán cũng phải trầm mặc. Ông ta dường như cũng bị hành động của Đường Tuấn làm cho sợ hãi.  

Đường Tuấn vỗ vỗ bả vai Tạ Hoàng Đồng rồi nói: “Anh canh ở chỗ này.” Nói xong, anh xoay người đi vào trong ngôi miếu.  

Lần này, trên bầu trời lại không có một tiếng sấm nổ nào.  

Đường Tuấn đi vào trong miếu. Trong này không có bất cứ vật trang trí dư thừa nào, chỉ có hai cái đệm hương bồ rách tung tóe cùng với một ít bàn ghế, nhìn qua có chút tiêu điều hoang phế.  

Trần Tùng Ân đang ngồi xếp bằng trên một trong hai cái đệm hương bồ đó. Vị lão đạo sĩ này ở trên núi Yên Tử thực sự không được ưa thích, nhìn qua có vẻ chật vật. Bộ quần áo đạo sĩ trên người ông ta phủ đầy tro bụi, dường như rất lâu rồi nó không được giặt giũ, mái tóc xám trắng rối tung nhìn y như tổ chim. Cả người Trần Tùng Ân nhìn vào không khác gì một ông lão ăn xin ở ven đường, không có nửa điểm phong thái của một vị thế ngoại cao nhân.  

Chỉ là khí tức ông ta phát ra lại vô cùng cô đọng, trong ánh mắt thỉnh thoảng còn có ánh sao lấp lánh, khí chất siêu nhiên, dường như không thuộc về thế giới này, giống như chỉ cần bước thêm một bước nữa là có thể thành tiên rồi. Tu vi của lão đạo sĩ lúc này đang ở thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời.  

“Tôi quả nhiên không nhìn lầm người.” Trần Tùng Ân ngồi yên vung tay lên, làm cái đệm hương bồ còn lại từ từ bay đến trước người Đường Tuấn.  

Đường Tuấn ngồi xuống, nhíu mày, hỏi: “Ông còn lại mấy ngày nữa?”  

Trần Tùng Ân không để bụng, nói: “Hai ngày này thôi.”  

Ông ta nhìn Đường Tuấn, bỗng nhiên cả khuôn mặt mặt giãn ra cười nói: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không tới. Cậu hiện giờ danh tiếng nổi khắp Việt Nam, thật sự không cần thiết vì tôi mà mạo hiểm.”  

“Đều là người đồng đạo. Tôi tới tiễn ông một đoạn đường.” Đường Tuấn nghiêm nghị nói.  

“Câu đều là người đồng đạo cậu nói rất hay.” Trần Tùng  n hơi ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Nếu tôi có thể sinh muộn hơn mười năm, nói không chừng sẽ có cơ hội chứng kiến một thời thịnh thế. Đáng tiếc!”  

Trong lòng Đường Tuấn khẽ than nhẹ một tiếng Trần Tùng  n thật sự quá uất ức, khát vọng của bản thân cũng không thể thực hiện được. Anh trầm giọng hỏi: “Ông còn điều gì muốn giao phó không?”