Trần Tùng Ân năm đó là một thiên tài nổi trội biết bao nhiêu, là nhân vật có một không hai của Yên Tử, ở toàn bộ Việt Nam cũng chỉ có Long Đại Vương là có thể thắng ông ta nửa hiệp. Sau đó ông ta lại bị Long Đại Vương đánh bại. Vì núi Yên Tử và Thiên Sư Đạo, ông ta thậm chí lập lời thề: “Cả đời không rời khỏi Yên Tử”. Lời thề này đã vây ông ta ở trên núi Yên Tử hơn nửa đời người, cản trở tầm nhìn và cả kiến thức của ông ta, ngăn cản con đường tu đạo của Trần Tùng n. Bây giờ ông ta lại gặp phải kiếp nạn lớn chắc chắn sẽ phải chết, sự hy sinh này làm người ta phải thán phục.
Advertisement
Nhưng núi Yên Tử cùng với Thiên Sư Đạo lại giống như cố tình quên đi những việc này, mà chỉ nhớ kỹ một điều đó là Trần Tùng Ân họ Trần, không phải họ Trương.
Advertisement
Thật đáng buồn và đáng tiếc!
Đợi đến khi Đường Tuấn và Tạ Hoàng Đồng biến mất trong tầm mắt đám tiểu đạo sĩ kia, thì có mấy người trung niên mặc quần áo đạo sĩ bước ra từ trong một tòa miếu. Mấy người trung niên này có khí chất siêu nhiên, điều không ngờ tới là bọn họ đều là người tu luyện đã đạt tới cảnh giới cao thâm, giữa hai hàng chân mày mang theo vẻ ngạo nghễ. Bọn họ ngẩng cao đầu nhìn về hướng Tạ Hoàng Đồng đi đến, khinh thường nói: “Những ngày bình yên của tên nhóc con họ Tạ này cuối cùng cũng chấm dứt.”
Một gã đạo sĩ đứng bên cạnh nói hùa theo: “Khác họ chung quy vẫn là khác họ. Nếu không phải năm đó Đạo Thể giúp anh ta củng cố lại đạo cốt, thì Tạ Hoàng Đồng bây giờ vẫn còn phải ở dưới đạo quán tưới hoa bón phân, ngay cả tư cách được gặp chúng ta cũng không có.”
Lại có một đạo sĩ khác lên tiếng: “Không sai. Nếu không phải có Đạo Thể giúp đỡ, lại có thêm Trần Tùng Ân chống lưng, Tạ Hoàng Đồng dựa vào cái gì mà có thể lên núi chứ. Một tên nhóc con, vậy mà cũng dám mơ tưởng bắt chúng ta gọi một tiếng sư thúc, đúng là nằm mơ.”
Mấy đạo sĩ này nếu xét về thân phận đều nhỏ hơn so với Tạ Hoàng Đồng, đáng lý nên gọi anh ấy một tiếng “sư thúc”, nhưng hiện tại Tạ Hoàng Đồng trong lời nói của bọn họ lại thành một tên nhóc con. Trong lời nói của bọn họ không hề có ý che giấu sự khinh bỉ và ngạo mạn.
“Hừ. Trần Tùng Ân mà chết, núi Yên Tử này lại là người họ Trương chúng ta làm chủ, tên họ Tạ đến lúc đó nếu không biết điều thì sẽ bị đuổi xuống núi. Tên oắt con này mới tu đạo hơn một năm, cho dù có là đệ tử thân truyền của Trần Tùng n, thì đạo hạnh có thể cao tới mức nào được.”
“Đúng là đạo lý này. Nếu tên nhóc này không biết điều thì phế luôn đạo hạnh, lấy đó làm hình phạt.”
“Đúng vậy!”
Mấy người này mỗi người góp một câu đã quyết định tương lai sau này của Tạ Hoàng Đồng.
“À đúng rồi. Người vừa nãy đi theo Tạ Hoàng Đồng là ai vậy? Không phải là Đạo Thể chứ?” Có người đột nhiên hỏi.
Mấy người này ngẩn ra, lát sau một đạo sĩ dẫn đầu lạnh lùng nói: “Cho dù là Đạo Thể thì sao? Chuyện này là chuyện nhà của núi Yên Tử, Đạo Thể lấy tư cách gì mà xen vào. Trước kia đất trời khô kiệt, núi Yên Tử chúng ta không thể phát huy hết thực lực chân chính. Nhưng bây giờ trời đất phát sinh biến đổi lớn, Thiên Sư Đạo chúng ta đã không còn giống như ngày xưa nữa, nếu anh ta dám nói hay gây ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
Mọi người đều im lặng, rõ ràng bọn họ cũng đồng ý với quan điểm này.
“Chỉ có điều lần này Trần Tùng Ân độ kiếp chung quy là chuyện lớn, sợ là sẽ hấp dẫn không ít người ngoài đến, có lẽ sẽ có chút phiền phức.” Một đạo sĩ nhíu mày nói.
“Hừ. Trần Tùng Ân chắc chắn phải chết, lại còn muốn làm cho núi Yên Tử không được bình yên. Chết đi là tốt nhất!”