Sấm sét trên bầu trời và Tạ Hoàng Đồng phối hợp với nhau rất chặt chẽ. Lúc chỗ Lôi Trì sâu bên trong tròng mắt Tạ Hoàng Đồng rung chuyển thì sấm chớp trên bầu trời cũng không ngừng đánh xuống, tiếng sấm rền vang ầm ầm.
Advertisement
Rầm! Phiến đá xanh dưới chân Tạ Hoàng Đồng không chịu nổi áp lực và sức mạnh của anh ấy mà vỡ vụn, tạo thành một khe nứt.
“Lôi pháp của Thiên Sư Đạo.” Chương Chí Toàn cũng thấy được cảnh này. Anh ta biết khá nhiều về núi Yên Tử cho nên thân thể mới run lẩy bẩy, thất thanh kêu rên.
Advertisement
Hai chân anh ta không ngừng run rẩy, dưới quần đã ướt một mảng lớn, làm mùi nước tiểu khai mù lan tỏa ra xung quanh. Anh ta đã bị Tạ Hoàng Đồng dọa đến mức không thể khống chế được sinh lý của cơ thể bản thân rồi.
“Không thể tưởng tượng được núi Yên Tử thật sự có lôi pháp tiên thuật!” Chương Chí Toàn không hề nhận ra sự khác thường trên cơ thể mình. Anh ta như bị sét đánh, trong đầu chỉ còn hiện lên những truyền thuyết về núi Yên Tử.
Tiên nhân tức giận rồi! Vậy thì nhóm người của bọn họ chẳng phải là sắp chết rồi sao?
Chương Chí Toàn vừa nghĩ đến đây thì ánh mắt thù hằn đã nhìn về phía Tề Minh Đăng. Nếu không phải người này ỷ vào gia thế và địa vị của nhà họ Tề thì mình đâu đến nông nỗi phải bỏ mạng cùng gã ta. Chương Chí Toàn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vô cùng buồn cười, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tề cùng lắm cũng chỉ khoảng trên trăm triệu. Có lẽ trong mắt người bình thường số tài sản này cũng được coi là có thành tựu, thế nhưng trong mắt tiên nhân bọn họ thì chúng chẳng là cái thá gì cả!
Sấm sét từ đỉnh đầu giáng xuống cũng không cần biết anh là kẻ ăn mày hay là công tử nhà giàu có. Mà Tề Minh Đăng vừa rồi thế mà lại còn muốn dựa vào điều đó để uy hiếp một vị chân nhân hiểu biết tiên pháp. Hành động này cơ bản chính là muốn tìm đường chết.
Không khí lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng sấm trong không trung kia không ngừng vang lên.
Tề Minh Đăng chịu áp lực lớn nhất, với thực lực đã đạt gần đến cảnh giới Thần Hải của Tạ Hoàng Đồng, thì dù cho chỉ là áp lực của một sợi khí thế, thì cũng không phải loại thân thể công tử bột như Tề Minh Đăng có thể chịu đựng được. Ánh mắt Tạ Hoàng Đồng chăm chú nhìn xuống dưới, Tề Minh Đăng ngay cả thở cũng không dám, cả khuôn mặt tuấn tú nghẹn tím giống như màu gan heo.
Anh ta giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu, mà ngay cả một chút sức lực hay dũng khí để phản kháng cũng không có. Nếu cứ tiếp tục như vậy Tề Minh Đăng chắc chắn sẽ tự mình nghẹn chết mất thôi!
“Hoàng Đồng! Đủ rồi đó.” Đúng lúc này, một âm thanh lờ mờ vang lên.
Giọng nói này trong trẻo như nước, nhưng trong đó dường như còn mang theo một loại sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó, Tề Minh Đăng cuối cùng đã có thể hô hấp trở lại. Anh ta thở phì phò tham lam hít lấy hít để từng ngụm không khí, cả người tê liệt ngã xuống đất, hồn vía như trên mây. Trong mắt anh ta lúc này chỉ còn mỗi sự sợ hãi.
Tiếng sấm trên bầu trời cũng đã ngừng lại.
Biểu cảm hờ hững của Tạ Hoàng Đồng dần dần dịu lại, Lôi Trì sâu trong đôi mắt cũng bắt đầu biến mất.
Đường Tuấn đã lên tiếng cho nên Tạ Hoàng Đồng cũng không dám từ chối. Thế nhưng điều đó không có nghĩa anh ấy sẽ bỏ qua cho kẻ đã sỉ nhục Trần Tùng n.
Tạ Hoàng Đồng tiến lên phía trước một bước, lấy tư thế từ trên cao mà nhìn xuống Tề Minh Đăng. Anh ấy vươn một ngón tay ra, dùng tinh thần lực vẽ vào trong không khí một tấm bùa chú huyền ảo. Sau khi tấm bùa chú thành hình, nó hóa thành một tia sáng màu bạc bắn vào giữa hai chân mày của Tề Minh Đăng.
Tạ Hoàng Đồng lúc này mới nói chuyện. m thanh của anh ấy không có bất cứ cảm xúc nào, tựa như pháp lệnh của trời cao, trên gương mặt chỉ lộ ra vẻ lạnh lẽo vô tình: “Dám nhục mạ thầy của tôi, hôm nay cướp tôi sẽ cướp đoạt vận khí của nhà họ Tề các người, coi đó như là trừng phạt.” Tạ Hoàng Đồng nói xong mới thu ngón tay lại, xoay người đi lên núi.