*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu đem bí cảnh Bồng Lai lúc trước cậu từng đi qua ra so sánh với nó, thì Bồng Lai chỉ có thể coi là trò trẻ con. Điều đáng sợ hơn chính là, ba đại tiên cảnh đã sụp đổ không biết bao lâu rồi, nhưng núi Chứa Chan vẫn luôn tồn tại. Hiện tại, rất nhiều người tự nhận là có huyết mạch tiên nhân núi Chứa Chan, là hậu duệ còn tồn tại đến ngày nay."
"Trong lòng bọn họ chỉ có võ đạo cùng tiên đồ, chưa từng tranh chấp với ai. Lần này tôi bị thương ở phương Tây, lúc đi ngang qua chân núi Chứa Chan, đã gặp một người hầu trên núi đi xuống.
Advertisement
Gã chỉ là một kẻ hầu người hạ trong núi Chứa Chan, nhưng tu vi cũng đã bước vào Cực Cảnh. Trong tình huống bản thân đang bị thương nặng, tôi xém chút đã bị gã đánh chết. Cuối cùng phải dốc hết sức lực mới có thể trốn về được. Vết thương chồng lên vết thương, đã nặng càng thêm nặng, lúc này mới tạo thanh thương tích như các cậu đã thấy. Nếu không, chỉ có Ngũ Hành huyết chú thì sẽ không làm gì được tôi." Giọng nói Long Vương khẽ run.
Advertisement
Đường Tuấn lại càng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, núi Chứa Chan, chỉ cần một người hầu bên trong đã là cường giả Cực Cảnh, vậy chủ nhân trên đó chẳng phải là cường giả Nguyên Đan Cảnh hay sao!
"Đường đi cách trở lại xa xăm. Chúng ta còn phải nỗ lực rất nhiều." Long Vương thở dài nói.
Ông hơi bình ổn lại tâm trạng, nói tiếp:
"Hiện tại, giới võ đạo đã truyền ra tin tức, nói thực lực trên người cậu, toàn bộ đều là đoạt được trong bí cảnh Bồng Lai, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt không thôi. Nếu như người trên núi Chứa Chan xuất thế, sợ rằng sẽ ngay lập tức tìm tới cậu."
"Trương Kiếm Luân!" Đường Tuấn chỉ cần nghĩ thoáng qua, đã biết chắc là do Trương Kiếm Luân giở trò quỷ. Anh có thể tưởng tượng được, sau khi những tin tức này bị truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu người âm thầm thương nhớ mình.
Long Vương gật đầu, nói:
"Mặc dù những bí cảnh này vô sỉ, nhưng thủ đoạn cùng gốc gác vẫn còn ở đó, cũng không dễ chọc vào đâu."
Ánh mắt Đường Tuấn lạnh lẽo, nói:
"Đúng lúc ghê, tôi cũng muốn tìm ông ta tính toán nợ cũ."
Mà lúc này, ở chỗ sâu nhất trên Bắc Giang, màn sương trùng điệp phủ xuống bí cảnh bên trong Vu Môn.
Hai mươi mấy vị trưởng lão Thần Cảnh của Vu Môn đang cung kính đứng ở bên ngoài một cung điện. Ban đầu, Vu Môn vốn có gần trăm vị Thần Cảnh, trong trận chiến Bắc Giang cách đây không lâu, cường giả Thần Cảnh của Vu Môn đã bị hao tổn hơn một nửa, thậm chí, trong đó còn bao gồm cả hai chí cường giả là Vu Phá Thiên cùng Vu Khải Công. Bây giờ, hai mươi mấy vị Thần Cảnh này đã là vốn liếng cuối cùng của Vu Môn, có thể nói là thê thảm đến cực điểm.
Lúc này, vẻ mặt hai mươi vị cao thủ Thần Cảnh vô cùng khẩn trương, nhìn về phía cửa lớn cung điện vẫn đang đóng chặt, không ai dám nói câu nào.
Ầm ầm.
Đúng lúc này, cửa lớn của cung điện bất ngờ mở ra.
Cộp cộp cộp.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến.