Chiến Thần Thánh Y

Chương 1241




Cổ Văn Hồng nhịn không được nói ra:   

"Ngũ Hành tuần hoàn chính là do huyết chú sinh ra, giờ phút này chỉ sợ đã dung nhập vào huyết mạch và khắp nơi trong cơ thể Long Vương, cho dù là tôi, cũng không dám nói là nắm chắc được một phần nào. Cậu nói nắm chắc được tám phần, dựa vào đâu chứ."  

Advertisement

Đường Tuấn làm như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng vào Long Vương, nói:   

Advertisement

"Chẳng lẽ Long Vương còn sợ tôi gây bất lợi cho ông? Nếu bây giờ tôi thật sự có ý nghĩ này, trong căn nhà này, ai có thể cản được tôi? Ông cứ nằm một đống như bây giờ, vẫn còn là Long Vương à? Có ai còn sợ ông nữa?"   

"To gan!" Long Vương cùng Tàng Khánh quát lớn.  

Theo âm thanh bọn họ vang lên, chung quanh nhà, ba luồng khí tức Thần Cảnh rất mạnh cùng lúc bộc phát lên. Ba điểm đỏ nháy mắt đã xuất hiện trên ấn đường, và vị trí trái tim Đường Tuấn, trong bóng tối, đã có tay súng bắn tỉa nhắm chuẩn vào anh.  

Tất cả mọi người đang chờ phản ứng của Long Vương, chỉ cần Long Vương gật đầu, bọn họ sẽ lập tức ra tay.  

Một lúc lâu sau, Long Vương thở dài thật sâu, nói:   

"Cậu nói không sai. Bây giờ tôi thật sự không hề giống Long Vương một tí nào. Tôi để cậu điều trị, chẳng qua, trước khi điều trị tôi có một điều kiện. Nếu như quá trình điều trị thất bại, cậu phải tiếp nhận tấm lệnh bài này, trở thành Long Vương mới của Nghịch Lân!"  

Sắc mặt Long thiếu cùng Tàng Khánh đại biến, đây mà là điều kiện gì chứ, hoàn toàn là bánh bao thịt có nhân từ trên trời rớt xuống mà. Nếu như bọn họ đổi vị trí cho Đường Tuấn, không ai dám hứa chắc mình có cố ý thất bại trong lúc điều trị hay không!  

Đường Tuấn lại nói thầm một tiếng "Lão hồ ly", Long Vương đã nhìn ra anh không muốn tiếp nhận Nghịch Lân, cho nên mới dùng phương pháp này để ép anh. Đường Tuấn cười nói:   

"Ông tin tưởng tôi như vậy à."  

Long Vương khẽ cười nói: "Không thể không tin."  

Lúc này, căn bản là Long Vương đã không còn lựa chọn nào khác, bất luận là nằm chờ chết, hay ẩn nấp hai năm không ra tay, ông ta cũng không thể chấp nhận được! Đấy không phải dáng vẻ mà loài rồng nên có!  

"Được. Tôi đồng ý với ông." Đường Tuấn gật đầu.  

Tàng long, Long thiếu cùng Cổ Văn Hồng còn đang muốn nói tiếp, lại bị Long Vương lên tiếng cắt ngang:   

"Mấy người ở một bên quan sát, không cho phép nói chuyện!"  

Cả người Long Vương dựa vào ghế, nhắm mắt lại nói:   

"Tôi giao bản thân cho cậu, hi vọng tôi còn có cơ hội nhìn ngắm thế giới này."  

Nói xong, ông thật sự trầm tĩnh lại, chân khí vô cùng hùng hồn đã ngừng công kích, không có một chút xíu phòng bị nào  

Đường Tuấn thấy vậy, không khỏi coi trọng Long Vương thêm mấy phần.  

Anh lấy ra bộ ngân châm vẫn luôn theo bên người, cẩn thận tỉ mỉ tiêu độc cho nó. Khử trùng xong, anh bắt đầu châm cứu cho Long Vương.