"Thánh chủ, bên ngoài không vui chút nào, bọn họ đều quá yếu. Tôi cảm giác thổi một chút cũng có thể gi3t chết bọn họ rồi." Ngày hôm đó Đường Tuấn đang ở trong sân chỉ điểm kiếm đạo của Hàn Bảo Long. Đám người đại bàng cánh bạc ở bên cạnh vô cùng buồn chán nói.
Advertisement
Sau khi từ Biển Đông trở về, Đường Tuấn cho ba con hung thú Ngân Thiên, Trăn đen và Tuyết Hầu tự do hoạt động, chỉ là cảnh cáo bọn chúng không được đả thương người khác. Sau ba ngày đi dạo tại nước Việt Nam, ba hung thú rất nhanh đã cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa, lại tiếp tục trở lại bên cạnh Đường Tuấn.
Advertisement
"Ngân Thiên nói không sai. Lúc chúng tôi bay qua một ngôi chùa, vất vả lắm mới đụng phải một tên đầu trọc lợi hại có thực lực không chênh lệch với chúng ta, tiếc là ông ta đã quá già, chịu không nổi vài cú đánh, thật là không thú vị." Tuyết Hầu nhếch miệng cười nói. Khi ba kẻ bọn họ biến thành hình người đã dùng hình dáng đáng sợ nhất, cao gần ba mét, cả người đầy cơ bắp, không khác mấy với lực sĩ Kim cang trong phim.
"Ngôi chùa?" Đường Tuấn khẽ nhíu mày nói.
"Đúng vậy, ngôi chùa kia còn viết ba chữ Cổ Thiếu Lâm, bên trong còn có một đám đầu trọc." Trăn đen tiếp lời.
Sắc mặt Đường Tuấn khẽ thay đổi, xem ra giới võ đạo cũng không nhỏ yếu như anh tưởng tượng, bên trong Cổ Thiếu Lâm còn có cực cảnh võ giả. Có lẽ vị kia cũng giống như Trần Tùng n, cũng có giao hẹn với Long Vương, không được phép hiện thế. Có điều vừa nghĩ tới tình cảnh hòa thượng Cổ Thiếu Lâm bị Tuyết Hầu hành hung, anh nhịn không được mỉm cười.
Lúc này vẻ mặt của đám người cùng thay đổi, mấy chiếc Jeep biển số quân đội hiện ra trong tầm mắt bọn họ, sau đó dừng trước nhà. Tàng Khánh dẫn theo mấy người từ trên xe bước xuống, khuôn mặt ông ta đầy vẻ nóng nảy, lắc mình một cái đã đến trong sân.
"Ông là ai mà dám xông tới trước mặt Thánh chủ?" Ba người Tuyết Hầu nghiêm nghị quát lên, dùng khí thế của cả ba áp bức Tàng Khánh.
Sắc mặt Tàng Khánh thay đổi, dùng toàn bộ sức lực chống lại khí thế của ba người rồi mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể. Trong mắt ông ta lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, cường độ khí tức của ba tên trước mặt lại không kém so với ông ta. Hơn nữa bọn họ còn gọi Đường Tuấn là Thánh chủ, cho thấy ba người này và Đường Tuấn có quan hệ không tầm thường. Thực lực của một mình Đường Tuấn đã làm cho bọn họ đối phó một cách chật vật, nếu là thêm ba tên to con này nữa, e là cho dù có điều động toàn bộ người của Nghịch Luân thì cũng rất đau đầu.
"Được rồi. Ông ta không phải là kẻ địch."
Đường Tuấn thản nhiên nói một câu, lúc này ba người Tuyết Hầu mới thu lại khí tức khom người đứng ở sau lưng Đường Tuấn, chỉ là vẫn giữ vẻ mặt không tốt nhìn Tàng Khánh. Bản chất của ba người bọn họ chính là thú dữ hiếu chiến, lúc này đang nén giận trong bụng, nếu không phải Đường Tuấn lên tiếng thì sợ là đã đánh nhau với Tàng Khánh rồi.
"Ông đến tìm tôi có chuyện gì?" Đường Tuấn hỏi.
Lúc này Tàng Khánh mới nhớ tới việc chính, đè xu0"ng nỗi khiếp sợ trong lòng nói: "Long Vương đã trở về. Muốn gặp anh."
Đường Tuấn nhìn vẻ mặt lo lắng và sốt ruột của Tàng Khánh, trong lòng khẽ động nhưng cũng không hỏi nhiều. Nói vài câu với ba người Tuyết Hầu và mấy cô gái, anh theo Tàng Khánh lên xe Jeep.
Đợi đến khi xe chạy đi Đường Tuấn mới hỏi: "Long Vương đã xảy ra chuyện sao?"
Tàng Khánh thở một hơi thật dài, trầm giọng nói: "Long Vương bị thương. Ông ấy biết chuyện anh đang ở Bắc Giang, cố tình bảo tôi dẫn anh đi gặp ông ấy, ông ấy muốn trò chuyện với anh một chút."
Hơn một tiếng sau, mấy chiếc xe Jeep quân đội lái vào một viện dưỡng lão quân dụng. Dù là quy mô hay là quy cách của viện dưỡng lão này cũng đều rất lớn, bảo vệ ở cổng đương nhiên là hai vị tông sư Chân Khí Cảnh, hơn nữa còn trang bị vũ khí đặc biệt, sức phát huy vượt xa cảnh giới khi chiến đấu.