*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hừ! Cho dù là như vậy thì đã sao, mặc dù Kiếm Môn chúng ta so với Vu Môn có yếu hơn, nhưng cũng chưa chắc là yếu hơn bao nhiêu cả. Tên họ Đường đó không dám bước chân vào Vu Môn, chẳng nhẽ lại dám tiến vào Kiếm Môn chúng ta sao?”
Advertisement
Các trưởng lão Kiếm Môn nghe vậy, lập tức bừng tỉnh nói: “Không sai, khu vực bí cảnh này được Kiếm Môn của chúng ta xây dựng hàng ngàn năm rồi, nó chính là vũ khí mạnh nhất của chúng ta. Trừ khi cậu ta đã đạt tới Nguyên Đan cảnh, nếu không thì Kiếm Môn ta không cần phải sợ!”
Advertisement
“Còn nữa, một mình cậu ta độc chiếm báu vật của bí cảnh Bồng Lai. Chỉ cần chúng ta lan truyền tin tức này ra ngoài, đến lúc đó sẽ có không biết bao nhiêu người tìm cậu ta để gây chuyện. Với đạo thể của cậu ta, muốn đấu với Kiếm Môn chúng ta, vẫn chưa đủ tư cách!”
Một nhóm trưởng lão xôn xao bày mưu tính kế, nhanh chóng tìm ra kế sách để ứng phó.
“Môn chủ, ngài thấy thế nào?” Trưởng lão Tàng Thư Các hỏi.
Trương Kiếm Luân từ từ đứng dậy, chống kiếm lên mặt đất, sống lưng lại thẳng lên, rũ bỏ thái độ suy sụp trước đó, nói: “Các người nói không sai. Đây không phải là Biển Đông, mà là bí cảnh mấy ngàn năm của Kiếm Môn chúng ta. Mặc dù cậu ta mạnh nhưng chúng ta cũng không phải cá nằm trên thớt, không thể cho phép cậu ta bắt nạt được! Ngoài ra, hãy lan truyền tin tức cậu ta đã vào được bí cảnh Bồng Lai ra ngoài đi, như vậy có thể nói rằng tất cả sức mạnh của cậu ta bây giờ đều là do vào trong bí cảnh Bồng Lai mới đạt được.”
Đường Tuấn không biết rằng Kiếm Môn đã âm thầm tìm ra cách đối phó, chuẩn bị tính sổ với anh. Anh vừa dẫn theo mọi người rời khỏi Bắc Giang thì phía sau có một người lao tới, đó chính là người nối dõi của núi Yên Tử, Trương Tĩnh Hòa.
Trương Tĩnh Hòa chào anh một cái, sau đó chậm rãi nói: “Tổ sư thúc của tôi có vật này muốn tôi đưa cho anh.”
Tổ sư thúc của anh ta chính là Trần Tùng n, là cực cảnh cường giả ở núi Yên Tử.
Nói xong, Trương Tĩnh Hòa lấy từ trong tay áo khoác ra một lá bùa, lá bùa có màu vàng nhạt, bên trên trống rỗng, không có gì được lưu trên đó cả. Nhưng Trương Tĩnh Hòa lại vô cùng trịnh trọng đưa lá bùa đó cho Đường Tuấn, nói: “Trước đó, tổ sư thúc của tôi đã từng mời anh tới núi Yên Tử làm khách, nhưng đột nhiên anh lại tới Biển Đông, sau đó lại có tin đồn về cái chết của anh, sau khi biết tin tổ sư thúc của tôi rất đau buồn. Lần này tôi tới Bắc Giang, trước khi tôi đi, tổ sư thúc giống như đã biết trước vậy, giao lá bùa này cho tôi, nói rằng tôi phải truyền lại cho anh, còn nói anh xem rồi sẽ rõ.”
“Sao ông ấy biết được anh Đường sẽ xuất hiện chứ?” Hoa Tiểu Nam không khỏi thắc mắc.
Trương Tĩnh Hòa cũng lắc đầu, đây cũng là điều trong lòng anh ta đang thắc mắc. Chỉ là đối với chuyện này Trần Tùng n tỏ ra rất bí mật, không có ý muốn nói ra.