Sau khi Đường Tuấn chữa khỏi cho Trần Nhật Minh, Lưu Hoan mượn cơ hội ra sức lộ mặt trước công chúng, giống như trở thành nhân vật bác sĩ ngôi sao nổi tiếng vậy. Lòng tự tin của anh ta thì đã phồng đến cực hạn. Thấy Đường Tuấn đi vào, chẳng những không sợ hãi mà còn mắng đuổi anh.
“Bàn bạc công việc, bàn luận y thuật?” Đường Tuấn cười nhạo nói: “Nhưng vừa nãy tôi ở ngoài nghe thấy hình như không phải như thế này.”
Advertisement
Vẻ mặt của Lưu Hoan hơi thay đổi, nói: “Tôi với bác sĩ Mộ Dung bàn luận y thuật như thế nào là chuyện của hai người bọn tôi liên quan gì đến một người ngoài như anh. Nếu anh còn không đi ra ngoài, có tin tôi gọi người đến đuổi anh đi không.”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không cần anh gọi người đến đuổi tôi đi, đợi tôi nói xong mấy câu, sẽ tự mình đi ra.”
“Ha ha! Anh nói đi.” Lưu Hoan nói.
Đường Tuấn dùng tay chỉ vào Lưu Hoan, lạnh giọng nói: “Anh có bệnh!”
Lưu Hoan ngẩn ra, nghẹn ngào nói: “Anh mới có bệnh đấy!”
Đường Tuấn lại nghiêm túc nói tiếp: “Anh thật sự có bệnh. Trong sự hồng hào của vẻ mặt anh lộ ra sự xanh xao, bước chân mệt mỏi không có lực, vừa nhìn là biết trong cơ thể có khí tích tụ. Nếu không tiến hành chữa trị, thì rất nhanh sẽ phát triển thành căn bệnh không thể chữa, đến lúc đó cho dù là thần tiên cũng khó mà chữa được.”
Thấy Đường Tuấn nói nghiêm túc như thế, lại thêm chuyện Đường Tuấn để lộ ra y thuật vô cùng kỳ diệu khi chữa trị cho Trần Nhật Minh lúc trước, Lưu Hoan không khỏi tin tưởng một ít. Nhưng vẫn cười lạnh nói: “Ăn nói bậy bạ. Tôi có làm kiểm tra sức khoẻ định kỳ, kết quả kiểm tra sức khoẻ đều không có vấn đề gì. Anh không cần phải hù doạ tôi.”
Đường Tuấn lại thở dài, nói: “Có lẽ anh cũng biết có một số bệnh máy móc không thể kiểm tra ra được.”
Anh mắt của Lưu Hoan loé lên, máy móc hiện đại tuy là tỉ mỉ chính xác, nhưng quả thực có một số bệnh không thể kiểm tra ra được.
“Điều anh nói là thật sao? Có chứng cứ gì không?” Giọng nói của Lưu Hoan mang theo một chút run rẩy. Anh ta chỉ mới hơn ba mươi tuổi, còn chưa hưởng thủ hết những điều tốt đẹp của cuộc sống này, cũng không muốn chết một cách khó hiểu như thế.
Đường Tuấn nói: “Anh dùng ngón tay ấn vào hai bên hông đi. Anh sẽ biết điều tôi nói có phải là thật không.”
Lưu Hoan nhìn Đường Tuấn, cuối cùng cắn răng nói: “Được. Trái lại tôi muốn nhìn xem y thuật của anh có phải thật sự là lợi hại hay không. Hử?”
Nói đến cuối cùng, đầu lông mày của Lưu Hoan đột nhiên nhăn lại, trên mặt hiện lên một vẻ mặt đau khổ. Anh ta dựa theo cách Đường Tuấn ấn xuống phần thịt kia, nhưng lại cảm nhận được cảm giác đau nhức tê dại từng đợt.
“Có phải là có loại cảm giác đau xót khó chịu tê dại không.” Đường Tuấn dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Lưu Hoan, hỏi.
“Sao lại thế này?” Lưu Hoan mang theo một chút sợ hãi hỏi.
Đường Tuấn nói: “Haiz. May là căn bệnh này của anh được tôi phát hiện sớm, bây giờ chữa trị vẫn còn kịp.”