*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội ngũ của Vu Khải Công có mạnh đến đâu, Chân Khí cảnh tông sư đối với anh ta mà nói chỉ khác biệt ở chỗ là có thể dùng một chưởng đánh chết hay hai chưởng để tiêu diệt mà thôi.
Advertisement
Đường Tuấn hạ mình từ trên cao xuống, đi tới bên cạnh đám người Mộ Dung Lan, đưa tay ổn định lại vết thương của Ngô Trí Khải và Hàn Bảo Long, sau đó nói với đám người Mộ Dung Lan: “Đi. Chúng ta về nhà.”
Đôi mắt của Mộ Dung Lan và những cô gái khác đột nhiên đỏ lên, đặc biệt là Mộ Dung Lan, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tràn đầy sự áy náy: “Thật sự xin lỗi, tôi không thể thay anh bảo vệ cho nhà họ Đường thật tốt được.”
Advertisement
Nửa năm trước, nhà họ Đường bị thế gia ẩn cư phá hủy, mà trước khi đi Đường Tuấn đã giao lại nhà họ Đường cho cô ấy, lúc này nhìn thấy Đường Tuấn, cô ấy giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.
Đường Tuấn vỗ vỗ vai cô ấy, dịu dàng nói: “Nhà thì có thể xây lại được, mọi người mới là thứ quan trọng nhất.”
Khi trở về từ Biển Đông anh đã nghe nói về trận chiến đó, nếu không phải có Ngô Trí Khải liều mình cứu giúp, thì bây giờ Mộ Dung Lan đã chết rồi. Làm sao anh có thể trách cô ấy được.
Hoàng Phủ Ngọc và Lý Ngọc Mai là hai người phụ nữ mạnh mẽ nên vẫn ổn, sắc mặt tuy có chút mất tự nhiên nhưng dù sao cũng đã chứng kiến nhiều sóng gió, cũng có thể che giấu được suy nghĩ của mình. Hoa Tiểu Nam lập tức nhào vào vòng tay của Đường Tuấn ôm lấy anh thật chặt.
“Đường, Đường Tuấn, những chuyện này.” Lúc này, đám người Tàng Khánh mới đến trước mặt Đường Tuấn vẻ mặt có hơi lúng túng nói.
Tàng Long nhìn bóng lưng của bọn họ, cuối cùng thở dài một hơi, có thể ung dung mà sống sót sau tai họa, thầm nói: “Sau ngày hôm nay, trên đời này làm gì còn ai không biết ông đây nữa chứ!”
“Tàng Khánh, vậy những người này bây giờ phải làm thế nào?” Từ đằng sau ông ta, một vị thần cảnh Nghịch Luân hỏi.
Vẻ mặt Tàng Khánh lạnh lùng, nói: “Nên làm thế nào thì phải làm thế ấy. Trong tộc bọn họ phần lớn thần cảnh cùng với lãnh đạo cấp cao đều đã bị tổn hại, còn có thể xảy ra sóng gió gì được nữa chứ? Nên chèn ép thì chèn ép, nếu còn không yên phận, giết!”
“Vậy Vu Môn thì sao?” Có vị thần cảnh trưởng lão nhìn về phía cảnh cửa như ẩn như hiện trong làn sương mù xa xa kia, sợ hãi nói.
Tàng Khánh cũng nhìn về phía cánh cửa, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Đợi tới khi nào Long Vương trở lại rồi quyết định. Chuyện này rất quan trọng, không phải chuyện chúng ta có thể quyết định.”
Lão tổ Vu Môn là nhân vật thuộc về hàng ngàn năm trước, hào hoa phong nhã, tài năng hơn người! Từ ngàn năm trước ông ta đã đạt tới cực cảnh, bây giờ lại bày ra ván cờ ngàn năm để giúp bản thân được tái sinh, nếu như ông ta thực sự thành công thì chỉ sợ rằng tu vi của ông ta đã vượt xa cực cảnh rồi, thậm chí còn đạt tới Nguyên Đan cảnh! Thực lực như vậy đủ để nghiền ép cả thế giới này!
Kiếm Môn vẫn bao gồm có các đỉnh núi và điện các.
Trận chiến ở Bắc Giang quy tụ hầu hết các cặp mắt của giới võ đạo ở nước Việt Nam, mặc dù không có đệ tử nào của Kiếm Môn đi tới, nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ có thể kịp thời nắm bắt trận chiến được. Dù cho là truyền thông trực tiếp hiện đại hay truyền hình vệ tinh, Kiếm Môn đều có các kênh riêng của mình.