Chiến Thần Thánh Y

Chương 1227




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáng tiếc, Đường Tuấn xuất hiện khiến cho ông ta không thể sớm hiện thân được! Nếu không, một khi tinh hoa Vu Môn bị tổn hại, lòng người sẽ bị lay động, nhiều năm sau sẽ không còn người nào có thể cung cấp thuốc quý cho ông ta nữa.  

Advertisement

“Lão tổ, lời anh ta nói là thật sao?” Giọng nói của người Vu Môn run rẩy, hỏi.  

Advertisement

Một lúc lâu sau, từ sâu trong Vu Môn truyền tới một tiếng thở dài, nói: “Bây giờ tôi thực sự không thể rời khỏi Vu Môn.”  

Trong câu nói tiếp theo, giọng nói của ông ta đột nhiên tràn đầy sát khí: “Hậu duệ của Thánh Chủ Tông, cậu đừng có đắc ý sớm. Dù hiện tại tôi thực sự không thể thoát ra bí cảnh này, nhưng ta chỉ cần chờ một thời gian cho đến khi vết thương của tôi hoàn toàn lành hẳn, đó sẽ là ngày chết của cậu! Hàng nghìn năm trước, Thánh Chủ Tông làm tôi bị thương nặng, ngàn năm sau, cậu lại gần như tiêu diệt toàn bộ những người kế thừa của tôi, món nợ này tôi sẽ tìm cậu để thanh toán từng món một.”  

“Ha ha, nếu ông muốn tìm tôi báo thù thì tới đi, tôi sẽ ở Vu Môn này đợi ông xuất hiện.” Vừa dứt lời, đột nhiên màn sương tác ra thành một con đường, thành một con đường qua lại dẫn vào sâu bên trong Vu Môn.  

Đường Tuấn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là không bước vào bên trong con đường đó. Lão tổ Vu Môn đã sử dụng bí cảnh làm quan tài, toàn bộ bí cảnh Vu Môn là địa bàn của ông ta, nếu anh thực sự đi vào bên trong, e rằng chỉ có thể chết chứ không sống nổi.  

“Tôi chờ đến khi ông ra ngoài rồi sẽ gi ết chết ông!” Ánh mắt Đường Tuấn lóe lên, đè nén sự kích động trong lòng.  

“Ha ha, chờ tới khi tôi bước ra rồi, không ai trên thế giới này có thể ngăn cản tôi được nữa đâu.” Lão tổ Vu Môn trầm giọng nói, giọng nói tràn đầy tự tin.  

Ầm ầm.  

Màn sương mù lại khép lại, bóng dáng của các vị trưởng lão Vu Môn kia cũng biến mất.  

Chỉ còn lại Tàng Khánh và những người khác tâm trạng càng thêm nặng nề, thế mà lão tổ Vu Môn thực sự vẫn còn sống. Trải qua hàng ngàn năm mà vẫn chưa chết đồng thời lại càng thêm mạnh mẽ hơn, chuyện như thế này thật sự giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy. Một khi ông ta từ Vu Môn được giải thoát ra ngoài, thì cả giới võ đạo này sẽ phải đối mặt với sự trả thù và giết chóc điên cuồng của ông ta, còn ai có thể ngăn cản được ông ta chứ?

Suy nghĩ có chút lung lay, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn mang theo vài phần thương hại, gần như không khác gì nhìn thấy một người đã chết cả. Cho dù lúc này cơ thể có phong quang vô hạn, đợi đến lúc lão tổ Vu Môn ra ngoài không phải là muốn chết, thì có lẽ cũng có người sắp chết rồi.  

Nhưng mà suy nghĩ đó bọn họ chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng mà thôi, dù sao bây giờ Đường Tuấn đã là một tay chém tận giết tuyệt các thế gia ẩn cư, thật sự vô cùng tài giỏi!  

“Còn ai nữa?” Đường Tuấn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía đám người phía dưới, trong mắt có chút lạnh lùng.  

Chuyến này mặc dù toàn bộ các thế gia ẩn cư thần cảnh đều đã chết hết, nhưng vẫn còn rất nhiều Chân Khí cảnh tông sư và nội kình võ giả, số lượng cũng đã đạt tới mức độ kinh khủng, hoàn toàn có thể nghiền nát được giới trần tục.