Chiến Thần Thánh Y

Chương 1207




Anh ta cười khẩy một tiếng, nói tiếp: “Cho dù Đường Tuấn còn sống thì sao? Dạo này động tĩnh ở chỗ sâu trong Bắc Giang càng lúc càng mạnh, nghe nói rất nhiều cường giả Cảnh giới Thần Hải của Vu Môn đang hợp sức đánh vỡ lá chắn, muốn tới thế gian tìm anh ta tính sổ. Nghe đâu quấy rầy đến cả Long Vương, thậm chí còn đánh tiếng một chút phía Nghịch Luân. Nếu Đạo Thể còn sống thì tự mình đến Bắc Giang nhận tội, nhận lấy xét xử, để tránh cho người khác gặp tai bay vạ gió. Đối mặt với rất nhiều Cảnh giới Thần Hải sắp đến của Vu Môn, cho dù anh ta có là Đạo Thể thì cũng phải sợ”.  

Advertisement

“Đi thôi! Bây giờ biến động lớn đã bắt đầu, sư phụ kêu chúng ta xuất môn xem thử, tăng thêm hiểu biết. Đạo Thể đã là quá khứ, không đáng để chúng ta phí nhiều tâm tư”. Người nọ cảm thán một câu rồi chuẩn bị dẫn sư muội của mình đi.

Advertisement

“Thánh chủ, hình như bọn họ đang nói cậu đấy!” Tuyết Hầu dè dặt nói.  

Vẻ mặt Đường Tuấn sầm xuống, nhưng chưa đợi anh trả lời, tiếng bước chân phía sau đã khựng lại. Người thanh niên được cô gái gọi là sư huynh kia nhìn về phía bóng lưng Đường Tuấn, cười khẩy nói: “Lại thêm một kẻ giả mạo Đạo Thể. Bây giờ hơn mười mấy vị Thần Cảnh của Vu Môn sắp xuống trần, anh giả mạo danh hiệu của Đạo Thể, lẽ nào đã chán sống rồi hả?”  

“Ha ha!” Đường Tuấn chầm chậm xoay người nhìn thanh niên, hỏi: “Anh đang nói tôi à?”  

Thanh niên còn đang định nói tiếp, nhưng lúc anh ta vừa thấy rõ mặt mày của Đường Tuấn thì cả người bắt đầu run rẩy. Trong trận chiến Đường gia dược lư nửa năm trước, anh ta khi đó mới thành võ đạo tông sư chưa được bao lâu, có may mắn đi theo tông sư có uy tín của sư môn nên được tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy. Sau trận chiến đó, dáng vẻ của Đường Tuấn cũng gần như là khắc vào trí nhớ của anh ta.  

“Sư huynh, anh sao vậy?” Sư muội bên cạnh thấy thế thì không nhịn được hỏi. Sư huynh này của cô ta tính tình kiêu ngạo, bình thường cho dù gặp trưởng bối trong môn phái thì cũng cư xử đúng mực, có rất ít chuyện có thể khiến cho anh ta biến sắc được, nhưng bây giờ anh ta lại có biểu hiện mạnh như thế, lẽ nào người trước mắt này có thân phận động trời gì hay sau?  

Thanh niên không trả lời, vẻ mặt lại càng thêm cung kính: “Đệ tử Vịnh Xuân quyền Thôi Toàn dắt theo sư muội Hồ Ngọc Thi ra mắt Thiên Nhân Đường”.  

“Ừ”. Đường Tuấn gật đầu: “Động tĩnh kỳ lạ ở Bắc Giang mà anh nói lúc này là chuyện gì?”  

Thôi Toàn không để ý tới vẻ mặt kinh hoàng của Hồ Ngọc Thi, trái lại anh ta có hơi nghi ngờ, hỏi: “Không lẽ Thiên Nhân không biết sao?”  

Đường Tuấn hạ giọng nói: “Tôi mới từ nước ngoài về, anh kể lại sự việc từ đầu cho tôi nghe!”  

Thôi Toàn khẽ rùng mình, không dám hỏi lại, rồi nói chậm rì rì: “Không lâu sau khi Thiên Nhân giết Ban Cơ thì từ chỗ sâu của Bắc Giang truyền đến biến động kỳ lạ. Nghe nói là bởi vì anh giết Ban Cơ và Vu Trấn Linh, cho nên Vu Môn muốn tìm anh báo thù. Vốn dĩ người của Nghịch Luân chuẩn bị sử dụng vũ khí siêu cấp để hủy diệt, nhưng trưởng lão của các thế gia ẩn cư khác, bao gồm Tuyết Hồng Thảo Đường, phe phái Huyền Minh Quỷ, vân vân... đã đến Bắc Giang trước để ngăn cản hành động của Nghịch Luân, nhất thời cũng hình thành bế tắc”.  

Anh ta nhìn Đường Tuấn, nói tiếp: “Không lâu sau đó thì tin tức về cái chết của anh truyền ra từ miệng Thánh nữ Băng cung Mộc Thanh Lam. Cô ta còn nói anh giết rất nhiều Chí Cường giả của các thế gia ẩn cư, làm Trương Kiếm Luân bị thương nặng, cuối cùng đã bị Vu Phá Nhiên chém giết ở trong bí cảnh. Sau khi tin tức này bị người của thế gia ẩn cư biết thì ai nấy đều tức giận, nói Mộc Thanh Lam bịa đặt để lừa người, lại thay anh tạo nên thế lực. Nói chuyện này quá nhảm nhí, ai mà tin!”  

“Cô ta nói là sự thật!” Đường Tuấn thản nhiên nói: “Sau đó thì sao?”  

Mấy người Tạ Diễn và Quỷ thất sát thể nào cũng để lại thứ như đèn sinh mệnh ở trong phái, nhưng sự sống chết của bọn họ lại liên quan đến sự mất còn của một tộc, một phái, cho nên cho dù đèn sinh mệnh có tắt vẫn sẽ không ai chịu tin. Thủ đoạn lừa mình dối người của những thế gia này xem ra cũng y hệt nhau.  

Trong lòng Thôi Toàn run rẩy, khiếp hồn nhìn Đường Tuấn, anh ta nuốt nước miếng mấy lần mới nói tiếp: “Do đạo thống thần bí của Băng cung nên có rất nhiều người thuộc thế gia ẩn cư không dám đụng vào thánh nữ Mộc, nhưng lại không có kiêng dè gì với anh. Đường gia dược lư bị phá hủy trong một đêm, suýt chút nữa cô Mộ Dung bị thương nặng, cuối cùng may mà có một người hầu già họ Ngô liều mình cứu giúp mới có thể chạy thoát dưới sự ám sát của các thế gia ẩn cư”.