“Hoá ra là Thần Cảnh trong giới trần tục à. Chúng tôi đến từ thế gia ẩn cư, làm việc ở đây. Mấy người lập tức đi ngay đi, nếu không là chết đó.” Tiếng quát trước sau liên tiếp vang lên, giọng nói mang vẻ bá đạo và uy nghiêm.
Advertisement
Lúc này trong lòng của Mộc Thanh Lam đang suy nghĩ tại sao thầy của cô ta không có mặt, cơ bản không có tâm trạng để ý mấy chuyện này. Còn Đường Tuấn lại cười mỉa: “Dáng vẻ lớn lối thật, người nên cút là mấy người thì có.”
Advertisement
Anh vừa dứt lời, nét mặt của mấy chục người kia trở nên thay đổi, một trong số đó lên tiếng coi thường: “Hừ, không biết gì cả, quả nhiên là thổ dân của giới trần tục. Thành Thần Cảnh thì thật sự coi mình là thiên hạ vô địch à. Loại Thần Cảnh gà mờ như anh, cảnh giới Chân Khí của Tuyết Hồng Thảo Đường tôi có thể gi ết chết anh đấy. Nếu anh không chịu tự mình rời khỏi, vậy thì đừng trách tôi.”
“Mọi người, mọi người chờ tôi một chút, tôi đi giết tên này rồi cùng nhau quay về phá cấm.” Người kia nói với mấy chục tên còn lại.
“Anh Tạ yên tâm đi đi. Với thực lực của anh thì cùng lắm giết tên nhóc kia trong nháy mắt, không làm chậm trễ chuyện chính đâu.”
“Không sai. Cái tên giới trần tục này đã lâu không chứng kiến sức mạnh chân thật, dưỡng thành tính cách tự cao tự đại. Người này có thể trở thành Thần Cảnh, chắc cũng có chút danh tiếng ở giới trần tục, anh Tạ đúng lúc muốn giết anh ta nhằm răn đe bọn đạo chích kia.”
“Đi nhanh về nhanh. Tuy trận pháp của bí cảnh Bồng Lai trải qua một thời gian dài, nhưng uy lực rất lớn, muốn mở hoàn toàn sẽ cần rất nhiều thời gian. Đừng lãng phí thời gian của chúng ta trên người của loài sâu kiến này.” Cuối cùng Vu Phá Nhiên giải quyết dứt khoát.
“Yên tâm đi.” Đương gia của Tuyết Hồng Thảo Đường cười ha hả, biến thành một luồng ánh sáng và bắn về phía Đường Tuấn.
“Tên nhóc nhớ đấy, người giết cậu là Tạ Diễn của Tuyết Hồng Thảo Đường.” Tạ Diễn cười lớn tiếng, tư thế cực kỳ kiêu ngạo.
“Người của Tuyết Hồng Thảo Đường.” Đường Tuấn híp mắt, thấp giọng nói: “Xem ra, Tuyết Hồng Thảo Đường của mấy người thật sự sắp bị tiêu diệt rồi.”
Tuyết Hồng Thảo Đường nổi tiếng với những người đồng môn về y học và võ thuật, còn Tạ Diễn là đương gia của Tuyết Hồng Thảo Đường, chìm đắm trong đạo này mấy chục năm. Chỉ thấy ông ta vung tay lên, hai đạo nguyên khí bành trướng từ cánh tay ông ta dâng trào, hoá thành hai dây leo dài bảy tám mét. Dây leo xanh biếc dạt dào, xem ra so với dây leo thật cũng không có khác biệt gì.
Thần Cảnh giả, chân khí có thể chuyển hóa thành vạn vật, có thể gọi là năng lực của tạo hoá. Dây leo vừa xuất hiện, bầu không khí rung động đùng đùng như muốn xé toạc thứ gì đó vậy.
“Con trai tôi bị đạo thể giới trần tục của anh làm bị thương, tôi không thể chính tay báo thù. Hôm nay, đúng lúc dùng máu của anh để rửa nỗi nhục của Tuyết Hồng Thảo Đường tôi. Muốn trách thì trách anh sinh ra tại mảnh đất lạc hậu này.” Tạ Diễn cười mỉa, trong mắt tràn đầy sát khí.
Lúc này Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam vẫn chưa trở về dung mạo ban đầu của mình, do vậy Tạ Diễn và những người khác chưa nhận ra họ. Nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng không nương tay.
‘Soạt!’
Hai sợi dây leo dài bảy tám mét bỗng chốc tiến đến trước mặt của Đường Tuấn, một sợi quất vào mặt anh, một sợi muốn trói anh lại, hạn chế hành động của anh.
Lúc hai sợi dây leo chạm vào Đường Tuấn, anh cười nhẹ. Chỉ thấy hai tay anh bắt lấy ngay hai sợi dây leo, sau đó giật một cái. Nụ cười trên mặt của Tạ Diễn vẫn chưa tan hết thì cả người đã bị kéo qua.