*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một hơi xuất hiện mấy chục võ giả của Thiên Nhân hư hư thực thực, mà còn ở cách họ không xa, như vậy làm sao có thể không khiến họ cảm thấy ngạc nhiên cho được. Sự xuất hiện của đám người này đã thu hút sự chú ý của đối phương, nhưng không biết tại sao mấy chục vị Thiên Nhân Thần Cảnh lại chẳng quan tâm đến họ.
Advertisement
“Lui! Mau lui đi!” Trong lòng của Lỗ Duy Minh chấn động, vội gào lên.
Đừng nói mấy chục vị Thiên Nhân Thần Cảnh này, chỉ cần bất cứ ai ra tay cũng có thể khiến toàn bộ họ chôn thây tại biển lớn.
Advertisement
“Rốt cuộc đây là nơi nào vậy? Sao lại xuất hiện nhiều cao thủ Thần Cảnh lần nữa thế?” Tiền Minh Viễn cũng vô cùng lo sợ, trong lòng đã nảy sinh ý định rút lui. Lúc này, họ đâu dám nghĩ đến những cơ duyên bí cảnh kia, có thể sống sót là đã không tệ rồi.
Mặt mày của Lỗ Bảo Lâm trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu. Cả người anh ta đơ ra ngồi phịch xuống sàn, cả người run như mắc bệnh sốt rét, chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo trước đây. Chí lớn cao ngất trời của anh ta đã bị vứt bỏ sạch sẽ trong nỗi sợ sống chết này.
“Mau chóng rút khỏi vùng biển này!” Lỗ Duy Minh gào to vào buồng lái khi thấy thuyền đánh cá vẫn tiến về phía trước, không hề có xu hướng dừng lại.
“Sóng gió quá lớn, thuyền mất kiểm soát, không cách nào quay đầu lại.” Một tộc nhân của nhà họ Lỗ từ bên trong buồng lái lảo đảo chạy ra, lắp bắp nói.
“Cái gì?” Lỗ Duy Minh nghe xong, tỏ ra giật mình. Ông ta ngước mắt lên nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào sóng gió đã trở nên lớn mạnh, toàn bộ khu vực quanh thuyền đều là sóng dâng ngút trời, ở phía xa là đầu sóng cao mười mấy mét cuộn lên và vỗ về phía họ.
“Tiêu rồi.” Tiền Minh Viễn thở dài, nói với vẻ sa sút tinh thần.
Đợt sóng lớn như vậy vỗ tới, thuyền đánh cá này chắc chắn sẽ bị đâm hỏng, đám người bọn họ dường như không có khả năng sống sót. Tuy võ giả cảnh giới Chân Khí có thể đạp nước mà đi, nhưng giữa biển cả mênh mông, cơ bản chẳng ăn thua gì, e là còn không thấy đất liền thì đã cạn kiệt chân khí, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết. Còn về võ giả nội kình, ngay cả cơ hội sống sót cũng không có.
“Sao lại như vậy chứ?” Lỗ Bảo Lâm lẩm bẩm tự nhủ.
Anh ta lập tức nổi giận, nhìn Đường Tuấn giống cây lao đứng ngạo nghễ ở đầu thuyền, anh ta mắng: “Cái tên khốn kiếp nhà mày, nếu không phải tại mày thì sao tao lại chết tại nơi này?”
Sau khi quở trách Đường Tuấn xong, anh ta lại nhìn sang Lý An, dùng giọng điệu gần như nổi điên lên nói: “Anh nói đi, có phải anh cố tình dẫn chúng tôi đến đây không? Là ai chỉ thị anh hại nhà họ Lỗ tôi thế?”
“Đồ ngốc.” So với dáng vẻ nhếch nhác của Lỗ Bảo Lâm, ngược lại người bình thường như Lý An lại tỏ ra rất bình tĩnh. Dù gì từ nhỏ anh ta cũng lớn lên trên biển, không những xem nhẹ thời tiết tự nhiên tồi tệ, ngay cả sống chết cũng thế.
“Anh nói cái gì? Cho dù ông đây có chết thì cũng có thể đánh chết anh trước khi mình chết đấy!” Lỗ Bảo Lâm khàn giọng hét lên.
Lỗ Duy Minh và Tiền Minh Viễn thấy dáng vẻ anh ta thế này, bỗng dưng lặng lẽ lắc đầu. Tâm tính tu vi như vậy, cho dù Lỗ Bảo Lâm có được tài năng đi nữa, tương lai cũng định sẵn sẽ không có thành tựu to tát chứ đừng kể đến bắt kịp đạo thể của yêu nghiệt kia. Bây giờ xem ra, những lời bốc phét trước đây của Lỗ Bảo Lâm tương đối đủ rồi.
Con đường võ đạo làm sao mà không có khó khăn trùng trùng, lúc nào cũng đối mặt với sống chết. Nếu mỗi lần đều đem sai lầm quy tội đến lên người khác, lại có thể có thành tựu to tát gì đây.