*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Người anh em này, chúng ta có thể làm giao dịch không?" Lỗ Duy Minh cân nhắc, nói với Đường Tuấn: "Hành trình đi ra biển tràn ngập nguy hiểm, vả lại lần này còn có Thần Cảnh xuất hiện, mặc dù cậu là tu vi tông sư, nhưng dù sao cũng thế đơn lực bạc. Không bằng cậu cho nhà họ Lỗ ở Thanh Châu tôi chút mặt mũi, để chúng ta đi cùng, đến lúc đó cũng có bạn. Nhà họ Lỗ tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này của người anh em."
Advertisement
"Chú hai, chú nói cậu ta là?" Lúc này rốt cuộc Lỗ Bảo Lâm cũng phản ứng kịp, có phần khiếp sợ mà nói.
"Người anh em này là võ đạo tông sư, cháu còn không mau qua đây nhận lỗi!" Lỗ Duy Minh dạy bảo.
Advertisement
Mặc dù Lỗ Bảo Lâm tâm không cam tình không nguyện, nhưng dưới ánh mắt uy nghiêm của Lỗ Duy Minh, anh ta vẫn nói xin lỗi với Đường Tuấn.
"Người anh em, cậu cảm thấy thế nào?" Lỗ Duy Minh hỏi lần nữa.
Đường Tuấn suy nghĩ một lát, nói: "Có thể."
Sở dĩ anh đồng ý không phải vì nguyên nhân mà Lỗ Duy Minh nói. Quả thật ngoài biển rất nguy hiểm, hơn nữa lần này còn có mười võ giả môn chủ cấp bậc Thần Cảnh, nhưng Đường Tuấn hoàn toàn không sợ. Sở dĩ anh đồng ý chỉ là không muốn Lỗ Duy Minh bọn họ tiếp tục quấy rầy cư dân trong trấn nhỏ. Nếu anh không dẫn theo đám người Lỗ Duy Minh, với bản tính của bọn họ thì tuyệt đối sẽ bắt người dẫn đường từ trên trấn.
Lỗ Duy Minh nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ trong lòng: ‘Quả nhiên thằng quỷ này vừa rời khỏi sự che chở của tông môn không được bao lâu, vẫn quá non. Chỉ cần lên trên biển, đến lúc đó thật sự gặp nguy hiểm gì thì đúng lúc để cậu ta ra chắn. Nếu gặp phải bảo vật, chúng ta người đông thế mạnh, cũng không có phần của cậu ta. Khà khà, nếu động thủ ngoài biển, cho dù giết cậu ta thì cũng thần không biết quỷ không hay, không ai bắt được nhược điểm của nhà họ Lỗ mình.’
"Đúng rồi. Còn không biết tên của người anh em là gì?" Lỗ Duy Minh hỏi.
"Đường Tuấn." Đường Tuấn trả lời.
"Đường Tuấn." Lỗ Duy Minh hơi giật mình, bất chợt dùng một ánh mắt có vẻ kỳ lạ nhìn Đường Tuấn: "Xem ra cậu cũng là người tôn sùng Đạo Thể, thậm chí còn đổi thành cái tên giống anh ta."
Ông ta hoàn toàn không liên hệ Đường Tuấn với vị Đạo Thể kia, dù sao hai người cách biệt quá lớn. Hơn nữa kể từ trận chiến nhà thuốc của nhà họ Đường, không ít võ giả trẻ tuổi xem Đường Tuấn là thần tượng, thậm chí có một số người đổi tên là Đường Tuấn, ví dụ như thế cũng không hiếm thấy, cho nên Lỗ Duy Minh cũng không thấy có gì không ổn.
Lỗ Bảo Lâm ở một bên thì giễu cợt, ánh mắt khinh thường. Anh ta gặp nhiều fan não tàn như Đường Tuấn rồi. Chính anh ta cũng sùng bái Đường Tuấn, nhưng lại không mù quáng mà lấy Đạo thể làm mục tiêu, có chí hướng rất xa. Anh ta không cùng một cấp bậc với loại fan cuồng này.
"Chàng trai này, các cậu đều không phải là người bình thường, lần này con trai tôi đi ra biển với các cậu." Mẹ Lý An bỗng nhiên đi đến trước mặt Đường Tuấn, có phần lo lắng nói. Bà ấy vẫn có độ thiện cảm khá cao đối với Đường Tuấn chữa bệnh cho bà ấy.
Đường Tuấn cười nói: "Yên tâm đi. Tôi sẽ mang Lý An bình yên vô sự trở về."
Lỗ Duy Minh âm thầm lắc đầu, trong lòng càng khinh thường hơn: "Tên này ăn nói lớn lối quá, cơn bão trên biển sắp ập tới, mức độ nguy hiểm của chuyến đi này nâng cao lên mấy lần. Ngay cả mình cũng không dám nói mình có thể bình yên trở về, thế mà cậu ta còn dám cam đoan như thế, quả nhiên là thằng quỷ ngốc nghếch nhiệt huyết. Chẳng qua, cậu ta như thế thì mình càng dễ lợi dụng cậu ta hơn."