*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ha ha.” Đường Tuấn cười chế giễu một tiếng.
Trong lòng Đường Quang Hòa càng sốt ruột hơn, quỳ gối hô lên với Đường Tuấn: “Đường Tuấn, dù gì chú cũng là bậc cha chú của cháu, cháu vẫn còn phải gọi chú một tiếng chú. Chú thừa nhận mình thật sự đã làm sai, nhưng cháu nể tình mối quan hệ huyết thống của nhà họ Đường mà tha cho chú một mạng. Chú hứa sau này sẽ dốc hết sức lực tận tâm với nhà họ Đường.”
Advertisement
“Muộn rồi.” Ngón tay Đường Tuấn bắn r a, một luồng chân khí xuyên thủng giữa trán Đường Quang Hòa, chỉ để lại một lỗ hổng đầy máu.
Advertisement
Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã không còn là cậu thiếu niên chỉ biết đọc sách y hay trị bệnh như một năm trước nữa. Anh nhất định sẽ không mềm lòng với những kẻ như Đường Quang Hòa này.
Đường Tuấn bay lên gác mái, gặp thầy Trình Tuấn Vũ của mình.
Ông ta không ngừng rơi lệ và vỗ vai anh, tự hào đến mức không nói nên lời.
Hư Thiên Quang đang ở bên cạnh nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt như tro tàn nói: “Thiên Nhân Đường, chuyện trước đây đều là lỗi của nhà họ Hư tôi, hôm nay tôi xin lấy cái chết để tạ tội, mong Thiên Nhân tha cho những người còn lại của nhà họ Hư.”
“Được.” Đường Tuấn bình thản đáp lại.
Hư Thiên Quang nghe vậy, mỉm cười cảm ơn anh, trong lòng khẽ động, tự cắt đứt tâm mạch mà chết.
Sau khi Đường Tuấn gi ết chết Ban Cơ, Hư Thiên Quang cũng không ôm hy vọng xa vời mình có thể rời khỏi nhà thuốc. Vì vậy dứt khoát hy sinh mạng sống của mình để đổi lấy sự bình an cho những người khác trong nhà họ Hư, cũng coi là một anh hùng.
Thấy Hư Thiên Quang tự sát, trong lòng mọi người cảm thấy hơi thê lương. Hư Thiên Quang nắm quyền quản lý nhà họ Hư, bản thân ông ta vốn là Đại Tông Sư Chân Khí Cảnh, là một trong những trụ cột bậc trung của giới Võ đạo hiện nay, một cường giả Thần Cảnh bình thường cũng chưa chắc đã có thể g iết chết ông ta. Nhưng đối mặt với một vị Thiên Nhân như Đường Tuấn, ông ta chỉ có thể tự sát để cứu nhà họ Hư được an toàn.
Từ nay về sau, không ai trong giới Võ đạo của nước Việt Nam có thể bỏ qua thực lực cùng với sự sắc bén của Đường Tuấn.
Mọi người nhìn bóng lưng sừng sững của Đường Tuấn, trong lòng chợt nghĩ tới một người.
Long Vương!
Năm đó Long Vương tức giận nuốt Hoàn Vũ, trấn áp cả giới Võ đạo của nước Việt Nam chỉ bằng sức mạnh của mình, chẳng phải cũng trăm trận trăm thắng giống như vậy đấy thôi?
“Đây là vị Long Vương thứ hai!”
“Long Vương đã già rồi, không còn sống được bao lâu nữa, lại thêm mười năm nữa, sự sắc bén của người này chắc chắn sẽ vượt xa Long Vương.”
Trong lòng họ chợt xuất hiện đủ loại suy nghĩ khác nhau, càng thêm cung kính với Đường Tuấn.
Còn về phần đám Tông sư trẻ tuổi kia, đôi mắt càng tỏa sáng, nhìn Đường Tuấn như thể trông thấy thần tượng. Anh cũng trạc tuổi bọn họ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn một vài người trong số họ, nhưng hiện tại đã không ai còn bận tâm đến điều này. Đường Tuấn chính là thần trong lòng bọn họ, là vô địch! Một sự tôn thờ gần như mù quáng!