*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không thể không nói, khi người phụ nữ này giở trò vô lại thì đúng là rất lợi hại. Nếu thật sự làm theo ý bà ta, vậy không còn là hợp tác nữa, mà là lấy tiền của Tập đoàn Thiên Thanh chuyển vào nhà bà ta. Hợp đồng ký mấy năm thì bà ta sẽ lấy mấy năm, coi Tập đoàn Thiên Thanh là ngân hàng của nhà mình.
Dương Lộc cầu cứu nhìn Đường Tuấn, có chút xấu hổ.
Advertisement
Đường Tuấn cười lạnh nói: “Trực tiếp hủy việc hợp tác với bọn họ đi, tiền vi phạm hợp đồng cứ đền như cũ.”
Advertisement
Sau đó anh lấy một tấm thẻ ngân hàng ra rồi ném cho người phụ nữ trung niên: “Ở đây có ba tỷ rưỡi, cầm lấy rồi đi ngay.”
Người phụ nữ trung niên hét lên: “Cậu coi chúng tôi là ăn mày à? Ba tỷ rưỡi đã muốn đuổi chúng tôi, nghĩ hay lắm!”
Bà ta cười giễu nhìn Dương Lộc mà nói: “Chẳng trách cô ngồi lên được vị trí giám đốc, thì ra có gian díu với chủ tịch của các cô. Dương Lộc à Dương Lộc, bề ngoài tỏ vẻ như hoa sen trắng, thì ra đều là giả. Có tin chỉ cần tôi bước ra khỏi cánh cửa này, ngày mai tin xấu của các người sẽ truyền khắp thành phố không. Đến khi đó nói không chừng Tập đoàn Thiên Thanh sẽ bị ảnh hưởng vì chuyện này đấy.”
Dương Lộc nghe vậy thì sắc mặt xanh mét, đây cũng là cảnh tượng cô ấy sợ nhìn thấy nhất.
Người phụ nữ trung niên đắc ý.
Đường Tuấn thở dài, ôm lấy vòng eo mảnh mai của Dương Lộc rồi nói: “Bà cứ việc nói đi, vừa hay tôi cũng muốn cho Dương Lộc một danh phận.”
Cơ thể Dương Lộc cứng đờ.
“Cậu!” Người phụ nữ trung niên tức đến mức chỉ tay vào Dương Lộc và Đường Tuấn, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Cứ việc nói đi, chúng tôi còn phải cám ơn bà nữa.” Đường Tuấn nói tiếp.
Lúc này người phụ nữ trung niên mới nhớ ra, tuy Đường Tuấn là chủ tịch của Tập đoàn Thiên Thanh nhưng chưa kết hôn, mà Dương Lộc cũng chưa kết hôn. Nếu hai người thật sự quen nhau, hoàn toàn không có vấn đề, không được coi là tin tức gì. Nếu bà ta nói ra ngoài, ngược lại thành toàn cho họ. Bà ta sẽ không làm kẻ ngốc.
“Xem ra bà không muốn nhận số tiền này.” Đường Tuấn giả vờ muốn lấy lại thẻ.
Người phụ nữ trung niên cướp lại thẻ ngân hàng trong tay Đường Tuấn, bà ta nói: “Ai nói không muốn.”
“Lấy tiền rồi thì mau cút đi. Nếu còn đến ảnh hưởng cuộc sống của mẹ con họ nữa, đừng trách tôi không khách sáo với các người.” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
Chờ sau khi người phụ nữ trung niên và Dương Hào đi thì Đường Tuấn mới rút lại cánh tay đang ôm eo Dương Lộc, anh có hơi xấu hổ: “Vừa rồi chỉ là kế tạm thời, cô đừng để trong lòng.”
Dương Lộc nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười mang theo khổ sở, trong lòng có hơi mất mát.
Sau đó ánh mắt Trần Lệ Nhàn nhìn Đường Tuấn lập tức trở nên khác lạ, bà ấy kéo anh trò chuyện việc nhà, hiển nhiên đã xem anh là con rể.
Sau khi ăn cơm ở nhà Dương Lộc, hai người không chịu nổi Trần Lệ Nhàn trêu ghẹo nên tìm cớ đi dạo ở công viên gần khu dân cư.