Chiến Thần Thánh Y

Chương 114




Đường Tuấn vừa định mở mắt ra thì ánh sáng ngoài khung cửa sổ đã khiến anh có chút khó thích ứng. Trong đầu liên tục xuất hiện những chuyện lúc còn chưa chìm vào giấc ngủ nên đầu óc hơi mơ hồ. Chỉ nhớ rằng bản thân anh vừa thi triển xong mười ba kim châm Quỷ Môn thì sau đó lập tức hôn mê.   

Chống đỡ cơ thể từ từ ngồi dậy, lúc này anh mới phát hiện ra bản thân đang nằm trong một phòng bệnh hạng sang vô cùng xa xỉ. Mặc dù nói đây là phòng bệnh, nhưng nhìn xung quanh còn lớn hơn nhà trọ một chút, đem theo cảm giác mát mẻ mà cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi đến, rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa, bên trong phòng từ đầu đến cuối đều được tia sáng chiếu vào.  

Advertisement

Cảm giác được bắp đùi có chút đau, lúc này anh mới để ý rằng có một cô gái đang nằm sấp bên cạnh giường, cô gái đó có khuôn mặt trái xoan, tuy không có nét đẹp sắc sảo như Lý Ngọc Mai, cũng không đáng yêu như Thẩm Ngọc Nhu, nhưng phong cách rất đặc biệt, có vài nét trưởng thành giống hệt như một người chị cả trong nhà.  

Dường như cô ấy đang ngủ rất say, nhẹ nhàng nhíu mũi lại một cái. Mái tóc đen giống hệt như thác nước xoã ra trên giường, phủ hơn nửa khuôn mặt cô ấy.   

Trái tim Đường Tuấn khẽ rung động, không đành lòng phá hư cảnh đẹp này. Chỉ là không biết bản thân đã hôn mê trong bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy muốn đi vào nhà vệ sinh, nên đành phải di chuyển.   

"Ưm?" Bị một tiếng động nhỏ làm giật mình, cô gái mở mắt, một đôi mắt to tròn mang theo một chút tức giận và ngơ ngác khi vừa ngủ dậy. Nhưng thấy Đường Tuấn nhìn mình chằm chằm thì cô lập tức tỉnh táo.   

"Anh tỉnh rồi sao?" Cô gái hỏi.   

Vừa dứt lời thì Đường Tuấn lập tức nhận ra giọng nói này là của ai. Chính là vị nữ bác sĩ ở trong phòng phẫu thuật cùng với Thẩm Dũng, đồng thời còn biết đến thuật ""Mười ba cây kim Quỷ Môn" của anh. Có điều Đường Tuấn không ngờ vị nữ bác sĩ đó lại trẻ như vậy, nhìn tuổi tác anh nghĩ chỉ lớn hơn mình khoảng chừng một hai tuổi.   

"Tôi vừa tỉnh thôi, cô có thể chợp mắt thêm một lúc." Đường Tuấn cười nói.   

Khuôn mặt cô gái ửng đỏ, có chút ngại ngùng lắc đầu: "Anh đã hôn mê được một ngày một đêm rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không? Muốn ăn chút gì không? Có khát hay không?"  

Đường Tuấn khẽ cười, nhẫn nại trả lời: "Cơ thể không có khó chịu, chỉ là vẫn còn hơi đau, chắc là do sơ suất. Bụng có chút đói còn miệng thì hơi khát rồi."   

Cô gái mang một đống từ ngữ rời rạc một hơi đẩy hết vào tai anh, nghe anh đáp vậy cô ngượng ngùng nói: "Tôi lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho anh, lúc này tốt nhất là nên ăn cháo trắng, anh chờ một chút."   

Nói xong, cô lập tức đi ra ngoài cửa. Nhưng tới trước cửa thì cô bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Còn nữa, không cho anh chạy loạn đâu đấy."   

Nói xong câu đó cô lập tức đi ra ngoài.   

Đường Tuấn cười một tiếng, đã từ rất lâu rồi anh chưa được chăm sóc theo kiểu này. Từ sau cái lần rời khỏi nhà họ Đường, ngày này qua ngày kia gần như mọi lúc anh đều sống trong lo sợ, làm sao dám yêu cầu cảm giác được hưởng thụ. Ngay lúc này, đây là lần thứ hai anh cảm nhận được bàng quang căng ra, anh nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.   

Sau khi đi vệ sinh xong, vừa hay bồn rửa mắt có đồ dùng và dao cạo râu. Anh tiện thể sửa soạn một chút, cả người trông có sức sống hơn hẳn.   

Sau khi đi vệ sinh xong thì đúng lúc cửa phòng cũng mở ra. Cô gái mang theo một cái hộp nhỏ đi đến.  

Cô gái vừa nhìn thấy Đường Tuấn, phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó gương mặt khẽ ửng đỏ. Lúc này mặt Đường Tuấn không có râu thì ngũ quan rất rõ ràng, hiện ra phong thái của người tri thức, giống hệt như người đọc sách thời xưa.  

"Tôi đi lấy đồ ăn, anh mau mau ăn nhiều một chút." Cô gái nâng cái hộp nhỏ trong tay lên.