Chiến Thần Thánh Y

Chương 1139




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nếu như vậy chúng ta cùng ra thôi! Nhưng tôi vẫn khuyên anh một câu, muốn đi xa hơn trên con đường võ đạo này thì phải nghiêm túc, dùng toàn lực. Đặc biệt là trước khi bước vào Cực Cảnh võ đạo, tốt nhất đừng phân thần quá nhiều. Nếu anh bị những việc vặt vãnh này quấn thân làm chậm trễ thời gian thì lúc cần thật sự sẽ bị tôi đánh chết." Long Vương dẫn Đường Tuấn ra ngoài, nghiêm túc nói.  

Advertisement

Sau khi tiễn bước Đường Tuấn, Long Vương quay ngược lại cung điện ngầm.  

"Nhãi con không biết cơ duyên nơi này ý nghĩa thế nào mà. Đột phá đến Thần Cảnh trung kỳ đã có thể thỏa mãn, đúng là quá non." Long Vương vừa đi vào cung điện vừa nghĩ thầm.  

Advertisement

Mà khi ông ta đặt chân vào tới cung điện thì sắc mặt lập tức thay đổi.  

"Sao cảm giác như áp lực giảm đi nhiều..." Long Vương nhướng mày. Từ lúc phát hiện cung điện này đến nay, gần như mỗi ngày ông ta đều ở đây, hiểu tường tận hoàn cảnh và hài cốt nơi này.  

Đáy lòng hơi run lên, Long Vương vội bước nhanh hơn vào trung tâm cung điện. Khi ông ta thấy bộ hài cốt ảm đạm không ánh sáng thì rốt cuộc hiểu được thay đổi ở chỗ nào.  

Đôi môi ông ta run lẩy bẩy, đau lòng mười phần mà mắng: "Quỷ con tham lam này! Vậy mà hấp thu hơn nửa tinh hoa trong hài cốt rồi. Không sợ no chết à?"  

Đường Tuấn cho rằng điểm sáng trên hài cốt là thứ có thể tuần hoàn tái sinh, nhưng Long Vương lại biết rõ sự thật.  

Đốm sáng vương trên hài cốt chính là thứ tinh hoa nhất mà vị Tiên nhân Sa Bích này lưu lại sau khi chết, là thứ không thể tái sinh. Có thể nói mỗi điểm sáng đều trân quý hơn một gốc Linh dược nhiều lắm! Từ lúc ông ta phát hiện cung điện này đến giờ đã hơn mười năm, đều phải cẩn thận hấp thụ từng chút một, cuối cùng bước vào Cực Cảnh võ đạo! Mà giờ đốm sáng nơi hài cốt bị Đường Tuấn hấp thụ hơn nửa, ông ta làm sao có thể không đau lòng!  

Long Vương vỗ trán oán hận: "May là người này phát hiện lương tâm, chỉ ở có mười ngày."  

Lại nhớ tới vừa rồi ông ta còn ngại Đường Tuấn ở đây mười ngày quá ngắn, khuyên đối phương lưu lại thêm vài ngày là hận không thể cho cái miệng rộng của mình hai tát. Nếu để Đường Tuấn lại ở thêm mấy ngày chắc ông ta sẽ muốn giết người.  

Long Vương vừa lẩm bẩm xong, hai cánh tay khung xương Tiên nhân chợt lạch cạch rơi xuống, tan thành bột phấn. Tinh hoa trong hài cốt bị Đường Tuấn hấp thụ xong, cuối cùng không thể duy trì hình thái đầy đủ nữa.  

Mặt Long Vương tái xanh, suýt thì xông ra ngoài bắt Đường Tuấn về.  

"Thôi." Cuối cùng, Long Vương chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.  

Sau khi rời khỏi căn cứ Nghịch Luân, đầu tiên Đường Tuấn về Lai Châu một chuyến, xử lý xong chuyện của Hiệp hội Y học cổ truyền một chút, sau đó dẫn Mộc Thanh Lam đến thành phố Vinh.  

Hai người vừa ra khỏi nhà xe, gọi taxi đến Tập đoàn Thiên Thanh trước.  

Gương mặt Đường Tuấn chỉ có thể xem như thanh tú, không phải kiểu đẹp trai ưa nhìn. Nhưng Mộc Thanh Lam bất kể là nhan sắc hay phong cách đều cho người ta cảm giác rất cao quý, tựa như tiên nữ chốn thiên đình vậy.