Những người kia càng thêm tức, cuối cùng Chung Lâm lại thở dài, nói: “Chuyện này quả là Nghịch Luân của tôi sai, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh Đường mấy lời, Nghịch Luân cuối cùng vẫn là Nghịch Luân, có vài ranh giới anh Đường không đụng chạm mới tốt. Tôi đây lời ít ý nhiều, mong là anh Đường sẽ hiểu.”
Đường Tuấn “Ừ” một tiếng rồi dứt khoát nhắm mắt lại. Trong mắt mấy người kia cử chỉ này của anh càng kiêu căng đến cực điểm, sự phẫn nộ trong mắt ai nấy càng nhiều thêm.
Advertisement
Máy bay bay khoảng bốn giờ, cuối cùng dừng lại ở một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.
Advertisement
“Đây là một trong những căn cứ do Nghịch Luân xây dựng ở trong lòng núi.” Chung Lâm vừa dẫn Đường Tuấn và Tiêu Hoàng vào trong căn cứ, vừa giới thiệu.
Đường Tuấn thì quan sát chung quanh, trong mắt anh lộ ra chút kinh ngạc. Không gian bên trong này rất lớn, cây cột đỡ trần đúc bằng kim loại đặc biệt, ven đường đặt rất nhiều camera lỗ kim, cách một khoảng lại có một tiểu đội canh gác, dẫn đầu là một tông sư Chân Khí cảnh, hơn nữa mỗi người trong đội ít nhất đều là võ giả đã luyện được nội lực.
“Anh Đường, lần này biết anh tới nên có vài người trong căn cứ rất muốn so tài với anh, hy vọng lát nữa anh Đường có thể nương tay một chút!” Chung Lâm nói.
“Yên tâm, tôi không đánh chết bọn họ đâu!” Đường Tuấn phẩy tay nói.
“Hừ!” Sắc mặt mấy người đằng sau Chung Lâm càng thêm khó coi.
Lúc này, ở sâu trong căn cứ Nghịch Luân đã có một đám người đang tụ tập.
“Thằng nhãi tên Đường Tuấn đó sắp tới rồi, nghe nói anh ta tàn sát đệ tử truyền thụ từ thế gia và tông môn ẩn cư ở Trảm Mã Đài không còn một mống, ngay cả cậu Long cũng không phải đối thủ của anh ta.”
“Kẻ này nghiệp giết chóc quá nặng. Giết nhiều đệ tử của tông môn thế gia như thế, đợi tới khi người ta tìm tới cửa rồi, không phải là muốn Nghịch Luân của mình dọn bãi chiến trường thay anh ta à?”
“Đúng vậy. Lần này thằng nhãi đó dám đến Nghịch Luân của chúng ta thì phải dạy dỗ anh ta cho ra ngô ra khoai mới được, để anh ta biết Nghịch Luân mình mới là rường cột của giới võ đạo.”
“Nhưng ngay cả cậu Long cũng không phải đối thủ của anh ta thì còn ai có thể đánh được đây?”
“Hừ, không phải chúng ta vẫn còn Vĩnh Sơn sao? Ở Nghịch Luân của mình, cậu Long tấn công là số một còn Vĩnh Sơn phòng thủ là số một. Cả cậu Long ở trạng thái sung sức nhất mà muốn phá phòng thủ của Vĩnh Sơn thì cũng mất rất nhiều sức lực. Tuy anh ta mạnh hơn cậu Long, nhưng có thể mạnh hơn bao nhiêu chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta còn có Vĩnh Sơn. Chúng ta không cần đánh bại anh ta, chỉ cần cho anh ta biết người tài của Nghịch Luân đông đúc, không phải một mình anh ta là có thể so được.”
Lúc một đám người bàn bạc thì cũng không khỏi nhìn về phía một người đàn ông lực lưỡng ngồi trong góc.
Người đàn ông lực lưỡng đó khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng cao to, lúc ngồi cũng đã một mét bảy, đến lúc anh ta đứng dậy thì chiều cao còn kinh khủng khiếp đến cỡ nào. Vẻ ngoài của anh ta cực kỳ lực lưỡng, từng cơ bắp nhô lên như ngọn đồi nhỏ khiến quần áo cũng căng phồng, thật là một người đàn ông như thành đồng vách sắt.
“Vĩnh Sơn, lần này biểu hiện tốt một chút!” Thanh Liên đứng trong đám người nói với người đàn ông to lớn kia.
Người nọ đứng dậy, trên mặt đất xuất hiện một khoảng bóng đen lớn. Anh ta cất giọng ồm ồm nói: “Yên tâm đi, không ai có thể khiêu khích uy nghiêm của Nghịch Luân của chúng ta!”
Lúc này vang lên tiếng bước chân.