*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng, chỉ còn lại Mộc Thanh Lam đi cùng Đường Tuấn.
Còn Mộ Dung Lan, Đường Tuấn để Ngô Trí Khải dẫn đi trước. Có anh ra tay, thương thế của Ngô Trí Khải đã khỏi được bảy tám phần, Thần Cảnh thông thường cũng không phải là đối thủ của ông ta. Hơn nữa, Đường Tuấn cứ có một cảm giác, suốt dọc đường vẫn không bình tĩnh lại được.
Advertisement
“Nếu tôi là anh sẽ lập tức đi tìm chỗ trốn, tu luyện hai mươi năm. Tới lúc đó, với tư chất của anh, nói không chừng đã đặt chân đến cảnh giới cao nhất của võ đạo, dù có nhiều thế gia liên thủ đi nữa cũng không làm gì được anh.” Mộc Thanh Lam bỗng nhiên mở miệng: “Cậu Long đó đẩy anh lên đứng mũi chịu sào, mặc dù là vinh quang nhưng cũng có nguy hiểm tiềm ẩn bên trong, chờ trận chiến đó tới thì anh cũng không tránh được!”
Advertisement
Đường Tuấn nhìn Mộc Thanh Lam, nói: “Tôi còn tưởng cô chỉ mong tôi chết chứ.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Lam đỏ lên, cáu giận nói: “Tôi chỉ không muốn trông thấy dáng vẻ đau buồn của tiểu sư muội thôi. Dù cho sắp chết, anh cũng phải trở về gặp mặt em ấy.”
Vẻ mặt Đường Tuấn mềm mỏng trở lại, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng Thẩm Ngọc Nhu đứng trước mặt anh, rụt rè gọi anh Đường.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ đưa cô ấy về.” Đường Tuấn siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói.
Mộc Thanh Lam trông thấy không thuyết phục được, khuôn mặt xinh đẹp lạnh đi, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa.
Lúc này hai người đang đi giữa núi rừng mênh mông, chung quanh đều là cây cối rậm rạp.
Chính vào lúc này, trong rừng nổi lên một trận gió lớn. Hai người Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam biến sắc, bay ra bầu trời cao. Dưới chân bọn họ, vô số cây rừng đều đồng loạt bị đổ ngã sang một bên, tạo nên cảnh tượng một làn sóng lớn của biển rừng đầy nguy nga.
Mà lúc này, một người đàn ông trung niên tuấn tú đang bay bổng bên trên làn sóng rừng.
Người đàn ông trung niên này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cứng rắn, đặt vào trong phim thần tượng chính là mẫu ông chú đẹp trai và chín chắn đáng tin. Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh còn sống à, xem ra cả Trảm Mã Đài mà anh cũng không dám vào. Tôi đánh giá cao anh rồi.”
“Ông là ai?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày.
“Ngài Đường, trước mắt cậu chính là người sáng lập ra Huyết Vệ - đại nhân Vu Huyết.” Chính vào lúc này, trên một thân cây nơi đầu ngọn sóng, Kim Đông Thành ngẩng đầu giới thiệu cho Đường Tuấn.
Anh ta vẫn chưa phải là Thần Cảnh, không thể bay trên không.
Lý Hùng Cường được Kim Đông Thành nắm lấy, cũng đứng trên biển rừng.
Lúc này cậu cả của nhà họ Lý mới ngang ngược cười lớn: “Ngài Đường, chúng tôi chờ anh khổ lắm đó. Vốn là tôi còn lo anh tiến vào trong Trảm Mã Đài sẽ bị đám người Vu Trấn Linh giết chết, khiến tôi mất cơ hội báo thù. Giờ thấy anh vẫn còn sống, xem ra là chẳng dám bước vào Trảm Mã Đài. Có điều như vậy cũng tốt, trời cao đối đãi tôi không tệ, để tôi có cơ hội được tận mắt nhìn anh bị đánh chết.”
“Đại nhân Vu Huyết, xin ngài hãy ra tay đi!” Lý Hùng Cường cung kính nói.
Sắc mặt Vu Huyết hơi nghiêm lại, trong mắt thoáng qua ý định giết người, nói: “Chờ tôi giết anh rồi sẽ đi gặp Vu Trấn Linh.”