*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn nhìn Trương Bách Hiển, cười khẩy nói: “Ông muốn tôi quỳ xuống trước mặt anh ta?”
Advertisement
Trương Bách Hiển nhìn Đường Tuấn không chút sợ hãi, bây giờ có cậu Long làm chỗ dựa, chỉ một Đường Tuấn thì có thể làm gì ông ta được, “Đúng vậy. Quỳ xuống cầu xin cậu Long tha thứ.”
“Ha ha. Mấy người nói nhiều như vậy sao không hỏi ý kiến của anh ta?” Đường Tuấn nhìn cậu Long, nói: “Bảo tôi quỳ xuống trước mặt anh ta, anh ta xứng à? Anh ta dám à?”
Advertisement
“Cậu Long lấy một địch bốn, sức mạnh có một không hai trong lứa ngang hàng, sao không xứng được chứ!” Trương Bách Hiển nhảy cẫng lên, hét: “Đường Tuấn, mặc dù anh cũng là Thiên Nhân Thần Cảnh, nhưng quá coi thường người khác rồi đấy. Hôm nay dù cậu Long nhân từ bỏ qua cho anh thì Trương Bách Hiển tôi sẽ là người đầu tiên lên án anh!”
“Kiến hôi tầm thường!” Đường Tuấn cười nhạo một tiếng, khí thế bao trùm khắp nơi, phút chốc đám người Trương Bách Hiển, Lữ Mạnh bị ép cúi người xuống, mãi vẫn không dậy nổi. Trương Bách Hiển đứng mũi chịu sào, chống chịu một lúc rồi ‘Bịch’ một tiếng, quỳ xuống trước mặt Đường Tuấn.
"Cậu Long, xin ra tay giết người này! Tính tình người này ngạo mạn, tương lai chắc chắn sẽ là tai hoạ cho giới võ đạo!” Trong lòng Trương Bách Hiển vô cùng nhục nhã, trừng mắt hét lên như sắp nứt ra.
“Đường Tuấn, bỏ qua cho ông ta đi.” Cậu Long thở dài, nhẹ nhàng nói.
“Nếu tôi không thì sao?” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn cậu Long, lại nhìn Trương Bách Hiển, nói: “Dám động tới người phụ nữ của Đường Tuấn tôi, chán sống hả?”
Lời vừa dứt, anh hừ lạnh một tiếng, một luồng áp lực vô hình buông xuống không nguyên do, dồn ép cả người Trương Bách Hiển sát vào mặt đất, máu tươi trào ra ào ạt.
Đến lúc chết Trương Bách Hiển cũng không có cơ hội phản ứng hay nói chuyện.
Đám người Lữ Mạnh, Chu Xuyên nhìn đến mức trợn mắt há mồm, đầu óc choáng váng. Đường Tuấn điên rồi ư, lại dám giết người trước mặt cậu Long!
“Còn ai nữa?” Đường Tuấn quét mắt nhìn đám người Lữ Mạnh và Chu Xuyên.
Cậu Long yên lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt, nói: “Ở Trảm Mã Phong, ngài Đường đã gi ết chết ba người Vu Trấn Linh, Vương Thanh An và Quỷ Tử, có công lao lớn với giới võ đạo của nước Việt Nam! Ngay cả mạng tôi cũng do anh ta cứu. Trương Bách Hiển lại dám bêu xấu ngài Đường, tội không thể tha! Không thể sỉ nhục Tông sư, càng không thể sỉ nhục Thiên nhân!”
Lời vừa dứt, xung quanh lặng như tờ.
“Cậu, cậu Long, cậu đùa sao? Bằng vào anh ta, sao có thể chứ?” Ước chừng mười mấy giây sau, Lữ Mạnh mới run rẩy nói.
“Nực cười!” Mộc Thanh Lam ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng tuyệt diễm.
“Cô, cô là Mộc Thanh Lam! Truyền nhân của Băng Cung!” Có người nhận ra cô ta, thất thanh hô lên.
Mộc Thanh Lam cười nhạo một tiếng, nói: “Chỉ cậu Long thôi thì có bản lĩnh gì đánh bại bọn tôi! Nếu không phải ngài Đường ra tay, ngay cả mấy người cũng đã chết rồi!”